Là thái tử sao?
Không đúng! Hắn rõ ràng là người có lòng tốt giải trừ ôn dịch, là ân nhân cứu mạng!
Đối với nghi ngờ của mọi người, nhị hoàng tử ngồi ở trên lưng ngựa vô cùng đắc ý, nhưng đồng thời lại cố ý làm ra dáng vẻ vì dân chúng xin cứu giúp, thẳng thắng chỉ Cô Độc Chứng nói:
"Chính là hắn! Chính là hắn mang đến tai họa, làm cho Đông Thục ta đều bị tiêu diệt!"
"Ngươi nói bậy!" Đột nhiên có người hô to, thanh âm cực lớn kinh hãi toàn thành, tức giận điên cuồng rống lên giống như loài sói gào thét, khiến người nghe thấy không khỏi khẽ giật mình run rẩy.
Là Quỷ Đồng!
Thấy chủ nhân mình bị chỉ trách, hài tử nhịn không được nữa, đưa tay liền chỉ thẳng vào nhị hoàng tử mắng:
"Ngươi mở to hai mắt nói lời bịa đặt! Không sợ sẽ bị trời phạt sao? Chủ nhân nhà ta rõ ràng cứu người của toàn thành, ngươi lại nói là hắn mang tới tai họa, ngươi không biết xấu hổ sao!"
Những lời này nhận được sự đồng tình của dân chúng, tuy rằng bọn họ không dám giống Quỷ Đồng mồm miệng không chừng mực như vậy, nhưng mà ánh mắt của mọi người đều phun trào phẫn hận.
Cô Độc Chứng vẫn không nhúc nhích, trên mặt cũng không có nhiều biểu cảm. Ánh mắt nhìn chằm chằm Hạo Vương, dường như bị khép lại một nửa, Như Thương thấy có chút buồn cười, hắn giống như là sắp muốn ngủ thiếp đi.
Lấy bất biến ứng vạn biến, Cô Độc Chứng nhất định có thể dùng những lời nói hiện thực nhất để chứng minh.
Quỷ Đồng chửi mắng cũng không một chút ảnh hưởng nhị hoàng tử, ngược lại hắn hình như là đang chờ có người đứng ra phản bác lại, mặc dù lời nói không dễ nghe, nhưng tuyệt đối có thể làm nền cho nội dung kế tiếp của hắn muốn nói ra.
Chỉ nghe được nhị hoàng tử cười lạnh ba tiếng, rồi lập tức chỉ vào Cô Độc Chứng, sau đó nhìn dân chúng xung quanh lòng đầy căm phẫn nói:
"Các ngươi đều biết trước đây hắn là thái tử Đông Thục của chúng ta, vậy đương nhiên cũng phải hiểu rõ nguyên nhân hắn rời khỏi Đông Thục! Hắn làm con tin, là để phù hộ Đông Thục chúng ta quốc thái dân an (đất nước thái bình, dân chúng yên ổn), không quan tâm đến độc hại của Tây Dạ Quốc! Hắn ở Tây Dạ hai mươi năm, Đông Thục chúng ta ngày càng lớn mạnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, đừng nói là ôn dịch, ngay cả thiên tai hạn nạn lũ lụt cũng ít có! Nhưng mà hiện nay hắn trở về! Vừa trở về thì mang đến cho Thục Đô chúng ta tai hoạ ngập đầu như vậy, các ngươi nói, đầu sỏ gây nên nếu không phải hắn, vậy thì ai vào đây?"