Hắn mười tám tuổi thống nhất mười vạn đại quân Đông Thục, ở trên chiến trường trăm trận trăm thắng, nhưng thực sự không có nắm chắc phần thắng ở trước mặt ba người không chịu thua thiệt này.
Hắn vẫn là người thức thời, thấy bản thân không có phần thắng, liền dứt khoát bỏ qua chuyện lúc nãy, ngược lại tiếp nhận đề nghị của Tần Như Thương:
"Tốt!" Hắn nói: "Được rồi! Ta mang bọn ngươi đi gặp phụ hoàng! Đến lúc đó sống hay chết, các ngươi cũng đừng hối hận!... Hừ!"
Tức giận mạnh mẽ xoay người trở về, một phen kéo con ngựa của phó tướng bên cạnh qua, tự mình cưỡi đi, lại vung tay về phía tướng sĩ, nói:
"Chuẩn bị ngựa cho bọn hắn! Hồi kinh!"
Xảy ra một trận náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, ba người Cô Độc Chứng lên ngựa, đi theo vị nhị hoàng tử ra thành Thục Đô.
Lúc này Như Thương mới quay đầu nhìn lại, phát hiện vốn cửa thành đã được bọn họ mở ra nhưng cuối cùng lại bị tên tướng sĩ xuất hiện đóng chặt.
Bên trong thành có tiếng người huyên náo kêu lên, nhưng không ai quan tâm tới. Có một số tướng sĩ không cùng đi theo ra, vây quanh đối diện ở cửa thành không biết đang trao đổi cái gì.
Trong lòng nàng nổi lên một suy nghĩ không tốt, giống như nghĩ tới điều gì, nhưng cũng không có dừng bước. Khi quay đầu trở lại, Cô Độc Chứng đã nhanh chóng đi qua chỗ của nàng.
Như Thương giục ngựa đuổi theo, chậm lại ở bên cạnh hắn, sau đó suy nghĩ một chút, đến gần nói với hắn:
"Móng tay của ta xem ra không cắt được!" Vừa nói vừa đưa bàn tay đến trước mặt của hắn.
Cô Độc Chứng cúi đầu nhìn lại, liền thấy hai móng tay ngón trỏ dài hơn một tấc của Như Thương đã bị đứt đi một nửa.
Chỗ đứt rời đã được nàng mài rất trơn nhẵn, mặc dù người khác nhìn đến không có gì khác, nhưng đối với người đã từng nhìn qua bộ dáng móng tay lúc trước, vẫn không khỏi sinh ra tiếc hận.
Đương nhiên, tất cả tâm tình Cô Độc Chứng không chỉ là tiếc hận.
Hắn có một loại cảm tình không rõ ràng lắm, còn thêm một loại gọi là đau lòng gì đó, cho nên bấy lâu nay trên mặt hắn không có biểu cảm cũng hiện ra vẻ buồn rầu.
Lời vừa ra khỏi miệng, Cô Độc Chứng đột nhiên nhìn về phía Quỷ Đồng vẫn đứng ở phía sau làm một động tác phất tay, rồi trầm giọng nói:
"Quỷ Đồng, mời nhị hoàng tử xuống ngựa! Ngoài ra, ta muốn xem chiến bào của hắn một chút!"
Dứt lời, chỉ nghe Quỷ Đồng một tiếng "Tuân lệnh", sau đó là một cơn gió mạnh vọt thẳng tới nhị hoàng tử.
Tốc độ quá nhanh, nhanh đến ai cũng không phản ứng được chuyện gì xảy ra.
Người ngồi ở trên lưng ngựa chỉ cảm thấy ngực mình căng thẳng, cùng lúc đó, chiến mã đang đứng vô cùng tốt đột nhiên như bị tảng đá lớn ngàn cân đụng vào, thét lên một tiếng đau đớn rồi té ngã trên mặt đất, tiếp theo miệng sùi bọt mép lập tức bỏ mạng.
Mà bản thân hắn theo đó rơi xuống mặt mặt, suốt quá trình cũng không có bị té ngã xuống.
Cái này vẫn còn chưa tính, cảm giác khác thường nơi ngực cũng gia tăng lên. Đến không phải là đau đớn, mà là một trận thoải mái.
Hắn vừa cúi đầu xuống, trước ngực bản thân một mảnh trọng giáp đã bị tháo gỡ.
Lúc này mới phản ứng được, có người đến cởi bỏ chiến giáp của bản thân, nhưng mà bóng dáng ở nơi nào vẫn còn chưa nhìn thấy được.
Kinh hoảng nhìn về phía Cô Độc Chứng ở nơi đó, chỉ nhận thấy đau nhức lúc nãy của bản thân là do hài tử có tướng mạo cổ quái, đang giơ lên mảnh trọng giáp đứng ở trước mặt Cô Độc Chứng, sau đó thật cung kính khom người xuống, lớn tiếng nói:
"Chủ nhân! Thứ người muốn Quỷ Đồng đã mang tới!"
Cô Độc Chứng vươn tay cầm lấy mảnh giáp, lại liếc mắt nhìn thoáng qua Hạo Vương đang tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ ném thẳng mảnh chiến giáp trở về dưới chân của Hạo Vương.
Tần Như Thương lạnh nhạt nói:
"Ngươi xem! Ngay cả ngựa bản thân cưỡi với bộ chiến giáp đao thương bất nhập (dao chẻ súng bắn cũng không xi nhê, túm lại là không vũ khí nào tấn công được) mà ngươi cũng bảo vệ không xong, vậy ngươi có bản lãnh gì để áp giải chúng ta trở về Tây Dạ?"
Hạo Vương rất muốn phát tiết, rất muốn chặt ba người trước mặt làm trăm mảnh. Nhưng mà hắn biết, làm như vậy, kết quả nhất định là bản thân tự mình chuốc lấy đau khổ.
Hai phe chống đối lẫn nhau, nhất định sẽ có một bên trở thành tướng bại trận.