Nàng vừa nói vừa đi về hướng phòng của Cô Độc Chứng, gian phòng vẫn đóng chặt, nhưng cửa sổ thì đã bị mở ra trước đó.
Cô Độc Chứng ngồi dựa ở trên bậc thềm cửa sổ, đang ngước nửa đầu nhìn xa xa về phía chân trời.
"Chủ nhân nhà ngươi thức dậy từ khi nào? Bộ dáng như vậy đã bao lâu?"
Quỷ Đồng suy nghĩ một chút, trả lời nàng:
"Hình như trời vừa sáng đã thức dậy, lúc đó ta cũng đi ra ngoài, thấy chủ nhân vừa mở ra cửa sổ. Ta có gọi hắn, nhưng mà làm thế nào hắn cũng không để ý tới ta." Hài tử không được vui vẻ, khẩn trương hỏi Như Thương: "Tỷ tỷ, có phải ta làm sai cái gì rồi hay không? Nếu không tại sao chủ nhân không để ý tới ta?"
Như Thương cất giọng xem thường nói thật to, là đối phó Cô Độc Chứng.
"Đừng suy nghĩ nhiều!" Nàng vỗ vỗ Quỷ Đồng, "Chủ nhân nhà ngươi vẫn nguyện ý bày ra bộ dạng sống dở chết dở này! Hắn không phải không để ý ngươi, mà là hắn hận không thể không để ý tới người trong thiên hạ thôi!"
Khi nàng lúc nói chuyện thanh âm cố ý phóng đại, vô cùng xác định Cô Độc Chứng có thể nghe được rõ ràng rành mạch.
Nhưng người kia tựa như không hề nghe thấy, căn bản cũng không cảm thấy trong viện xuất hiện thêm một người là Tần Như Thương, vẫn giữ nguyên dáng vẻ bất động y như cũ ngước nhìn bầu trời.
Cảm giác thật giống như một pho tượng, hoàn toàn không bị bên ngoài quấy nhiễu.
"Quỷ Đồng, ngươi đi chơi đi! Ta trò chuyện với hắn một lát!"
Ném ra một câu như vậy, Như Thương cũng không để ý Quỷ Đồng, mà trực tiếp đi qua chỗ của Cô Độc Chứng.
Khi đến trước mặt, phát hiện người nọ vẫn không có để ý nàng, trong lúc nhất thời tức điên lên.
Ngay lúc nàng tức giận, cuối cùng Cô Độc Chứng mới quay đầu trở lại, giống như rất kinh ngạc hỏi một câu:
"Ngươi tỉnh rồi? Đến đây từ lúc nào?"
Như Thương thật sự rất muốn một tay túm lấy người từ trên bậc cửa sổ kéo đi xuống, nhưng mà thấy hắn ngồi rất khoan thai tự đắc, thì cũng không còn ý nghĩ muốn ra tay độc ác.
Nhưng mà nói thì vẫn phải nói, vì vậy nàng lên tiếng:
"Ta đi ra từ sớm! Đã ở trong viện dạo một vòng rồi, còn cùng với Quỷ Đồng nói chuyện một hồi lâu! Ngươi đừng nói với ta, ngươi hoàn toàn đều không nghe được!"
Người thường ở bên ngoài, để cho tiện làm việc, cách ăn mặc của nàng đều là bộ y phục áo ngắn vạt. Y phục hoa mỹ như vậy đúng là chỉ có ở Nhàn Nhã Sơn Trang mới thường xuyên mặc vào!
Bởi vì nàng cho rằng mặc xiêm y đẹp mắt của nữ tử cổ đại, cảm thấy trên đời này Nhàn Nhã Sơn Trang là chỗ an toàn nhất.
Huống chi có Tiêu Phương ở đó, nàng cũng không cần phải luôn luôn duy trì căng thẳng.
Sau khi mặc y phục lên người, ở trước gương đồng xoay tròn vài vòng rồi chợt dừng lại, đưa ngón tay để ở trên đường viền hoa văn xòe ra dưới vạt áo
Hơi dừng lại một chút, sau đó không hề do dự, móng tay trực tiếp chuyển qua, một phát liền cắt đứt một phần rơi xuống đất.
Lại theo hướng ở trên, lại trực tiếp cắt làn váy tới đầu gối.
Mặc dù có điểm luyến tiếc, nhưng có khi xinh đẹp và an toàn không thể gộp chung được, hiện nay ở địa bàn của người khác, mọi việc vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Quần áo chế tạo thay đổi nho nhỏ, nhưng màu hồng nhạt mặc ở trên người Tần Như Thương, nhìn vào sẽ khiến cho người ta có cảm giác vô cùng mới lạ.
Khi nàng ra khỏi phòng, Quỷ Đồng đã đi tới đi lui khắp nơi trong viện.
Hài tử này không cần luyện công, cũng không hiểu làm sao hầu hạ chủ nhân, dĩ nhiên, Cô Độc Chứng cũng không phải yếu đuối mà cần hắn đi hầu hạ.
Cho nên hơn phân nửa thời gian, Quỷ Đồng đúng là rất thanh nhàn.
Đến một địa phương xa lạ, có rất nhiều thứ hắn chưa từng thấy qua sẽ cảm thấy mới mẻ, lúc này đang đi theo một hạ nhân tìm hiểu hỏi xiêm y mà bản thân mặc là chất vải gì.
Như Thương xuất hiện mang đến cho tất cả mọi người trong tòa trạch viện này một phần kinh diễm (đẹp đến nỗi thấy sợ à hihi), bất kể là nam nhân hay nữ nhân, cũng không quản là già hay trẻ, đối với cái gì mà tốt đẹp mọi người cũng đều là thưởng thức.
Mọi người bắt đầu ca ngợi không dứt, Quỷ Đồng đứng đầu không biết kiêng dè, trực tiếp mở miệng kêu to:
"Tỷ tỷ thật là xinh đẹp! Tỷ tỷ, ngươi là tiên nữ phải không?"
Nàng bất đắc dĩ vỗ trán, không để ý tới những người làm nhìn đến mắt choáng váng, chỉ đi lên trước kéo Quỷ Đồng trở lại, sau đó nhỏ giọng nói:
"Ta mà tính cái gì tiên nữ, đợi sau này chúng ta vào hoàng cung Đông Thục, nữ tử đẹp mắt hơn rất là nhiều."