Từ cạn tới sâu, từ chậm đến nhanh, dần dần người hoàn toàn xoay tròn đứng trên mặt đất.
Tốc độ xoay tròn nhanh nhẹn quỷ dị, chẳng những từ vệt nhỏ biến thành luồng rồi lại biến thành lan rộng, ngay cả gió lớn cũng bị hắn cuốn lên, rừng rậm bốn phía mang theo tiếng vang sào sạt.
Vào ban đêm tĩnh lặng như vậy, tiếng động ở đây khác lạ quá mức rõ ràng, căn bản không thể nào thoát khỏi ánh mắt của nhóm thủ vệ.
Cái hắn muốn chính là bị người phát hiện, chính là muốn để cho những người đó chú ý.
Dĩ nhiên, khi những thủ vệ mở to hai mắt nhìn về hướng bên này, không ai có thể thấy được ở giữa chỗ gió cuốn đó lại đang bị một người sống sờ sờ khống chế.
Trận gió lớn hình thành lốc xoáy càng lúc càng lớn, có tướng sĩ lo lắng, một phen bắt được thủ vệ đang đi tuần tra, há miệng run rẩy chỉ chỗ kia, gấp gáp nói:
"Các ngươi xem! Các ngươi xem! Bên kia là cái gì? Là gió sao?"
Hắn vừa quát lên, tất cả mọi người đều nhìn tới địa phương đó, cũng vô cùng kinh hãi.
Có người tiếp lời, nói:
"Là gió! Là lốc xoáy! Trời ạ! Lốc xoáy đến rồi! Lốc xoáy đến rồi!"
Đối với lốc xoáy mọi người đều vô cùng sợ hãi, sự kiện lốc xoáy từng xảy ra tập kích thôn làng Đông Thục, nhớ năm đó, đã mất tích rất nhiều người.
Lúc này tiếng kinh hô không ngừng, trận gió cuốn thì một chút cũng không có vì vậy mà thu thế.
Không chỉ như thế, nó còn đang dùng tốc độ cực nhanh di chuyển tới phía dưới sát tường thành!
Kèm với gió cuốn, xung quanh còn có bão cát và lá cây rơi rụng, trong lúc nhất thời quét đến toàn bộ tướng sĩ đều không mở mắt ra được.
Những lá cây và cát đá bị gió thổi lên thật giống như một thanh đao đánh về phía ngoài da của bọn họ, cắt đến trên mặt, trên tay, vừa cắt liền xé rách một đường.
Mọi người ôm nhau thành một đoàn ngồi xổm trên mặt đất, nhúc nhích một chút cũng không dám.
Cũng may ngọn gió cuốn tới nhanh mà đi cũng nhanh, ngay tại lúc mọi người bắt đầu lo lắng, rằng mình có phải bị gió lớn cuốn lấy, sau đó ném tới ngã chết một chỗ trong hoang dã hay không, thời điểm một mất một còn đột nhiên phát hiện —— gió ngừng thổi!
Tần Như Thương nghĩ, thật ra đối với ba người bọn họ là trở về hay ở lại, vị nhị hoàng tử kia chính hắn cũng không nhớ được.
Cho nên dứt khoát gạt bỏ không quan tâm, mặc cho bọn hắn tự mình gây sức ép.
Dù sao thái tử Đông Thục không phải là hắn, nếu quả thật gây sức ép mà xảy ra xui xẻo gì đó, đến lúc đó hắn rất có cơ hội nhặt được tiện nghi.
. .....
Buổi tối, Cô Độc Chứng từ phía sau tường trạch viện nhảy ra, chạy thẳng đến hoàng cung Tấn Dương.
Phương hướng hoàng cung là lúc ban ngày hắn đã đi theo dò hỏi hạ nhân, nhưng chỉ nói là hiếu kỳ, cũng không có tiết lộ hành động của mình.
Đương nhiên, hắn cũng không thèm để ý nơi này có tai mắt của người hoàng gia hay không, hoặc có thể nói tất cả mọi người là cơ sở ngầm.
Rất nhiều chuyện, đã muốn làm, thì không cần suy tính quá nhiều.
Cho dù trước đó chuẩn bị chu toàn thật tốt đi nữa, đợi đến khi áp dụng cũng vẫn sẽ gặp phải phiền toái.
Nếu quả thật có người muốn hoặc có người nghĩ đi báo, hắn sẽ theo bọn họ, dù sao cũng chỉ là vào cung xem một chút, thật sự cũng không có tính toán làm ra động tĩnh gì.
Hắn không cưỡi ngựa, nhưng mà tốc độ lao đi so với ngựa chiến chạy băng băng một chút cũng không chậm hơn nửa phần.
Khi sắp đến gần cửa nam thành Tấn Dương thì ngừng lại, sau đó nhìn đến chỗ thành trì xa xa có trọng binh canh gác, rất quả quyết lựa chọn phương hướng phía Tây.
Hiện nay nơi này là Hoàng Đô, muốn nửa đêm canh ba thần không biết quỷ không hay mà từ cửa thành đi vào đúng là không có khả năng.
Nhưng có thể trèo tường đi qua ở mặt hông, chỉ cần giải quyết vài người thủ vệ dưới chân tường là có thể.
Tường thành Tấn Dương so với Thục Đô thấp hơn mấy phần, nhưng cũng không nhiều lắm. Dưới chân tường ba bước một tốp năm bước một trạm gác, hơn nữa tướng sĩ thủ vệ tới lui tuần tra, tương đối mà nói vẫn là vô cùng nghiêm ngặt.
Cô Độc Chứng lựa chọn phương thức vào cung rất đặc biệt, hắn không có trực tiếp tập kích những thủ vệ đứng canh gác, cũng không có ý định tránh né quan binh tới lui tuần tra.
Hắn chỉ chọn một chỗ đất trống nhẹ nhàng đứng lên đó, sau đó dùng hai chân luân phiên mà chà sắt trên mặt đất.