Hoàng Đế Đông Thục Quốc đứng đó, ánh mắt xa vắng nhìn chăm chú về phía cửa chính đóng chặt, Cô Độc Chứng có chú ý tới tay hắn rũ xuống đang nắm chặt thành quyền, còn kèm theo run rẩy rất nhẹ.
Người trước cửa vẫn đứng yên bất động, hắn cũng không vội, dứt khoát liền dựa ở trên thân cây nhỏ trong cánh rừng, xa xa nhìn đến.
Giống như là đang tưởng niệm một câu chuyện cũ, lẳng lặng, cũng chỉ có thời gian đang chậm rãi chảy xuôi.
Cuộc đời này thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, hắn rất nguyện ý cứ như vậy thẳng suốt trốn ở trong bóng tối nhìn xem nhất cử nhất động của Hoàng Đế.
Tòa Cung Viện này tên là "Liên" thật sự giống như một gốc hoa sen im lặng đứng ung dung ở giữa, dù cho có người vừa vào cửa cung nói vạn kiếp bất phục, nhưng cũng có người muốn đi vào nơi này.
Tòa "Liên" này vẫn như cũ dùng phương thức đặc biệt tồn tại, đặt mình trong nước bùn, nhưng không nhiễm hạt bụi trần.
Đây là cảm giác của Cô Độc Chứng, hắn tự cảm thấy đúng, bởi vì "Liên" là tĩnh, yên tĩnh đến mức không đếm xỉa cửu ngũ chí tôn đứng một mình ở ngoài cửa.
Một tấm cửa gỗ, có thể ngăn quyền thế lớn nhất trên đời này lẻ loi ở bên ngoài, nếu không phải là kiên quyết, thì đó chính là tuyệt quyết đi! (kiên quyết = dứt khoát, tuyệt quyết = nhất định đoạn tuyệt)
Đêm khuya từng chút trôi qua với hai người trầm mặc trong viện, mặc dù vẫn chưa đến mức trời sáng, nhưng xa xa người tuần tra ban đêm thỉnh thoảng truyền tới tiếng gõ canh đang nhắc nhở mọi người, đã qua giờ dần.
Rốt cuộc, "Ken két" một tiếng, cửa chính viện Liên nhi mở ra khe hở, một cung nữ áo xanh nhạt từ bên trong bước ra.
Đứng ở bên ngoài, ban đầu Hoàng Đế nghe tiếng cửa mở rõ ràng thần kinh chấn động, nhưng khi nhìn thấy cung nữ bên trong thì lập tức ảm đạm trở lại.
Cung nữ áo xanh ở trước mặt hắn nhẹ nhàng khom người một cái, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Hoàng Đế chủ động nói:
"Nàng vẫn là không muốn gặp ta?"
Thanh âm không lớn, nhưng cũng không quá mức kiềm chế.
Hơn nữa bởi vì hạ nhân rõ ràng không biết Hoàng Đế đến nơi này, cũng bởi vì viện Liên nhi vốn là một nơi tĩnh lặng, giọng nói nhẹ nhàng gằn từng tiếng rõ ràng theo gió truyền vào tai Cô Độc Chứng.
Thậm chí hắn có chút ảo giác, cảm thấy nơi này mới đúng là hoàng cung Đông Thục, mà ở Thục Đô chỗ kia, chẳng qua chỉ là làm nền mà thôi.
Cô Độc Chứng chọn một cửa Cung Viện dừng lại bước chân, sự lựa chọn này hoàn toàn là một loại cảm giác từ trong lòng của bản thân.
Không nói lên được nguyên nhân hình thành cảm giác này, cũng không phải bởi vì cửa Cung Viện này đang đứng một vị nam tử tuổi chừng ngoài bốn mươi, hắn chỉ cảm thấy ở bên trong Cung Viện này sẽ có một vài người hoặc vật có liên quan tới bản thân.
Đúng vậy, cửa Cung Viện đang đứng một người, trên người trường bào màu vàng sáng, cổ tay áo dùng sợi tơ vàng thêu hai con rồng bay lượn, mà ngay cả giày mang dưới chân cũng là màu vàng chói lọi.
Cô Độc Chứng phát hiện khuôn mặt người này rất giống với hắn, trừ bỏ thần thái cô độc khác nhau, những thứ khác trên mặt, thậm chí miệng mũi khuôn mặt đều cùng bản thân giống tới bảy phần.
Chỉ là hắn còn trẻ, mà người kia, trông có vẻ cũng đã già rồi.
Có một loại cảm giác kỳ quái từ đáy lòng hắn dâng lên, cảm giác này với lúc trước không quá giống nhau, không phải đối với Cung Viện, mà là đối với người cửu ngũ chí tôn khoác hoàng bào.
Đúng vậy, hắn biết đối phương chính là hoàng đế.
Mặc dù chưa từng thấy qua người đứng đầu Trung Nguyên, nhưng người có thể mặc một thân xiêm y này trên người, ngoại trừ hoàng đế, cũng không có người nào khác.
Nếu là hoàng đế, theo như lời Tần Như Thương đã nói, thì đây chính là phụ thân hắn sao?
Diện mạo hai người giống nhau tới bảy phần làm hắn biết suy luận này là đúng, nhưng vì sao loại cảm giác kỳ quái ở trong lòng lại khiến cho hắn một chút cũng không muốn đến thân thiết?
Cô Độc Chứng biết bản thân chỉ là ít nói, nhưng cũng không máu lạnh.
Huống chi nếu thật sự là huyết mạch liên hệ với nhau, coi như bởi vì nhiều năm xa cách mà không muốn thân cận, cũng sẽ không có... Trong lòng hắn đang sắp xếp lời nói, cũng không có loại cảm giác bài xích.
Quay đầu nhìn lại, tấm biển trên cửa Cung Viện chỉ viết một chữ "Liên" vô cùng đơn giản, không biết là vì Cung Viện này dựng lên, hay là do người ở nơi này định ra.