Cung nữ không có trực tiếp trả lời, chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Đế, sau đó khẽ nói:
"Ban đêm gió lạnh, hoàng thượng nên trở về đi! Bảo trọng thân thể."
"Là nàng muốn ta bảo trọng thân thể sao?" Hắn lại nói một câu, lúc này Cô Độc Chứng mới nghe ra chút không thích hợp.
Hoàng Đế Đông Thục, theo lý nên tự xưng là trẫm!
Giống như Tây Dạ Vương tự xưng là Cô! (Cô là Cô Vương tiếng tự xưng của Vương hầu thời xưa)
Dĩ nhiên, ở trước mặt người vô cùng thân mật, vẫn có rất nhiều thời điểm có thể trực tiếp dùng "Ta" tự xưng.
Nhưng xưng hô như thế, tuyệt đối cũng không nên gọi to ở trước mặt một hạ nhân, việc này không hợp thể thống.
Hắn tiếp tục nghe, lại thấy cung nữ áo xanh thoáng run sợ, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nói:
"Làm sao có thể. Nương nương rất ít nói chuyện, một tiếng bảo trọng này là Mạc Đình nói."
Lúc nói chuyện trên mặt nữ tử lộ nét đau thương, rõ ràng thản nhiên, nhưng lại không để cho người khác khinh thường.
"Mạc Đình năm nay ngoài ba mươi phải không?"
Nữ tử gật đầu,
"Hồi hoàng thượng, ba mươi lăm."
"Nga!" Hoàng Đế nặng nề than một tiếng, lại ngẩng đầu lên, giống như là đang nhìn trời, cũng giống như là đang suy nghĩ điều gì."Nhớ lúc ấy, ngươi mới chỉ có mười mấy tuổi, cả ngày làm bạn ở bên cạnh Liên Nhi líu ríu nói chuyện không ngừng. Khi đó ta còn nói đùa ngươi ầm ĩ, luôn nghĩ cách muốn đuổi ngươi đi. Nhưng mà hiện tại... Sao ngay cả ngươi cũng không thích nói chuyện đây? Nàng không cười, ngươi cũng theo đó không cười, ta đúng là mong muốn ngươi giống như trước đây, ít nhất ở trong viện Liên nhi còn có thể có một chút nhân khí."
Lời nói rất tang thương, cho dù ai nghe xong cũng sẽ sinh ra ẩn ẩn đau lòng.
Cô Độc Chứng liền dựa vào dưới tàng cây lẳng lặng mà xem toàn bộ diễn biến ở trước mặt, cũng không có bất kỳ cảm xúc dao động.
Nhiều năm như vậy, hắn luyện được một môn công phu tốt nhất, chính là mặt không đổi sắc.
Chẳng những sắc mặt bình thường, tâm cũng tĩnh như mặt nước phẳng lặng.
"Thời gian lâu dài, tính tình cũng phai mờ đi." Giọng nói cung nữ lại tới, phối hợp với Hoàng Đế Đông Thục, cũng hiện lên vài phần thê lương.
Hoàng Đế Đông Thục Quốc đứng đó, ánh mắt xa vắng nhìn chăm chú về phía cửa chính đóng chặt, Cô Độc Chứng có chú ý tới tay hắn rũ xuống đang nắm chặt thành quyền, còn kèm theo run rẩy rất nhẹ.
Người trước cửa vẫn đứng yên bất động, hắn cũng không vội, dứt khoát liền dựa ở trên thân cây nhỏ trong cánh rừng, xa xa nhìn đến.
Giống như là đang tưởng niệm một câu chuyện cũ, lẳng lặng, cũng chỉ có thời gian đang chậm rãi chảy xuôi.
Cuộc đời này thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, hắn rất nguyện ý cứ như vậy thẳng suốt trốn ở trong bóng tối nhìn xem nhất cử nhất động của Hoàng Đế.
Tòa Cung Viện này tên là "Liên" thật sự giống như một gốc hoa sen im lặng đứng ung dung ở giữa, dù cho có người vừa vào cửa cung nói vạn kiếp bất phục, nhưng cũng có người muốn đi vào nơi này.
Tòa "Liên" này vẫn như cũ dùng phương thức đặc biệt tồn tại, đặt mình trong nước bùn, nhưng không nhiễm hạt bụi trần.
Đây là cảm giác của Cô Độc Chứng, hắn tự cảm thấy đúng, bởi vì "Liên" là tĩnh, yên tĩnh đến mức không đếm xỉa cửu ngũ chí tôn đứng một mình ở ngoài cửa.
Một tấm cửa gỗ, có thể ngăn quyền thế lớn nhất trên đời này lẻ loi ở bên ngoài, nếu không phải là kiên quyết, thì đó chính là tuyệt quyết đi! (kiên quyết = dứt khoát, tuyệt quyết = nhất định đoạn tuyệt)
Đêm khuya từng chút trôi qua với hai người trầm mặc trong viện, mặc dù vẫn chưa đến mức trời sáng, nhưng xa xa người tuần tra ban đêm thỉnh thoảng truyền tới tiếng gõ canh đang nhắc nhở mọi người, đã qua giờ dần.
Rốt cuộc, "Ken két" một tiếng, cửa chính viện Liên nhi mở ra khe hở, một cung nữ áo xanh nhạt từ bên trong bước ra.
Đứng ở bên ngoài, ban đầu Hoàng Đế nghe tiếng cửa mở rõ ràng thần kinh chấn động, nhưng khi nhìn thấy cung nữ bên trong thì lập tức ảm đạm trở lại.
Cung nữ áo xanh ở trước mặt hắn nhẹ nhàng khom người một cái, còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Hoàng Đế chủ động nói:
"Nàng vẫn là không muốn gặp ta?"
Thanh âm không lớn, nhưng cũng không quá mức kiềm chế.
Hơn nữa bởi vì hạ nhân rõ ràng không biết Hoàng Đế đến nơi này, cũng bởi vì viện Liên nhi vốn là một nơi tĩnh lặng, giọng nói nhẹ nhàng gằn từng tiếng rõ ràng theo gió truyền vào tai Cô Độc Chứng.