Nàng chuẩn bị dẫn Liên Nhi trở về trong lều, hiện tại những người Tây Dạ đã tỉnh ngủ, đứng dậy la hét, khiến cho mọi người nhanh chóng chuẩn bị bỏ chạy.
Có thật nhiều người vây quanh lại, bảy miệng tám lời theo chân bọn hắn nói:
"Không xong! Trong đội múa chúng ta có một người mất tích, còn có một người bị đâm mù hai mắt! Đêm qua nhất định là có người đánh lén, chúng ta gặp nguy hiểm nha!"
Bước chân của Như Thương dừng lại, cũng xoay đầu lại nhìn về phía những người Tây Dạ.
Nhưng chỉ có một người trong đó đẩy ra người đang nói chuyện, sau đó lớn tiếng quát:
"Kêu cái gì mà kêu? Sa mạc là nơi có thần linh, há lại để cho các ngươi láo xược như vậy! Sợ gặp nguy hiểm, bây giờ có thể đi trở về! Chỉ là trước khi đi, phải giao nộp tiền bạc ra cho chúng ta, nếu như không giao, vậy một bước cũng đừng muốn đi!"
Người nọ đứng dậy, khăn trùm đầu vẫn chưa khoác lên, gương mặt râu quai nón làm cho hắn nhìn càng thêm hung ác.
Gầm lên như vậy, những người tham gia múa kia vốn là đang có chút hứng thú, hiện giờ cũng không dám lên tiếng.
Đừng nói bọn họ không bỏ tiền, cho dù là có bỏ ra thì phải làm thế nào đây?
Một người rời đi, sẽ có đường sống sao?
Ở trong sa mạc, người ta chính là chủ tử. Không có những người này, ai cũng không đi được đến Tây Dạ Quốc, hơn nữa càng không thể trở về được chỗ cũ.
Sa mạc Tháp Đạt Lý giống như là một mê tung (ý nói nếu như đi vào bị lạc thì sẽ không tìm ra được tung tích), bão cát thổi tung khắp bầu trời hoàng hôn, mặt trời nơi này nằm phía nào cũng nhìn không ra, chứ đừng nói đi phân biệt đông tây nam bắc.
Dọc đường đi đến, dấu chân đạp xuống một cái liền bị gió thổi không thấy, quay đầu nhìn lại, không ai có thể nhìn được đường khi đó nằm ở phương nào?
Như Thương quay đầu lại, thấy "Người bị bệnh cô độc" cũng đi ra, sau đó bắt đầu đưa tay vén lên lều vải của hắn, đối với chuyện xảy ra xung quanh, một chút phản ứng hắn cũng không có.
Nàng dẫn theo Liên Nhi đi trở về, không có gấp gáp thu dọn, chỉ là cẩn thận xem xét một chút tổn thương trên mắt của nàng.
Tần Như Thương có chút không thể tiếp nhận, tối hôm qua hài tử còn rất tốt, thế nào vừa tỉnh ngủ liền biến thành như vậy?
Lúc này có người vẫn đang hỏi:
"Liên Nhi, người đây là bị gì? Nói chuyện với ngươi nha!"
Còn có người lắc lắc vai của nàng, hét to nói:
"Là ai đã hại ngươi thành ra cái dạng này? Liên Nhi, đêm hôm qua ngươi ngủ ở đâu?"
Lúc này, cũng không biết là ai lại xen vào một câu:
"Tiểu Hỉ đâu? Chúng ta không phải có ba mươi người sao? Tại sao lại thiếu đi một người?"
Nghe xong lời này, mọi người cũng xoay người sang chỗ khác, bắt đầu cùng nhau đếm, Như Thương nhìn một vòng, nếu không phải còn có người ở lại trong lều vải không đi ra ngoài. Như vậy, đội múa này quả thật chỉ còn lại có hai mươi chín người.
Mà trong hai mươi chín người này, còn có một người bị mù hai mắt, Liên Nhi không thể tiếp tục nhảy múa.
Nàng hiểu, theo như lời mọi người thì Tiểu Hỉ là một nữ tử có đôi mắt rất xinh đẹp quyến rũ. Cái loại quyến rũ này sẽ làm người ta cảm thấy được, cho dù Tiểu Hỉ bình thường nhìn người liếc mắt một cái, cũng được xem là có chút ý tứ quyến rũ.
Có người bắt đầu tại mỗi lều vải tìm kiếm, nhưng trừ bỏ mấy đỉnh lều của sứ giả Tây Dạ ra, còn lại tất cả đều là không.
Mọi người cũng bị chuyện tình Liên Nhi hấp dẫn, không ai còn có thể ở lại trong lều.
Trong lúc nhất thời, nghị luận nổi lên bốn phía, có người bắt đầu sợ hãi, kể đến những năm trước người đưa tới Tây Dạ khiêu vũ, không một ai có thể trở về, lại hỏi chẳng lẽ cứ mất tích như vậy? Hoặc là mắt bị mù không có biện pháp rời khỏi sa mạc?
Tần Như Thương đi lên phía trước kéo tay Liên Nhi, nữ hài liền phản xạ lui về phía sau một bước, tiếp theo chính là run bần bật.
"Đừng sợ." Nàng cúi người xuống nói khẽ: "Ta là tỷ tỷ xinh đẹp."
Giọng nói của nàng như có một loại hiệu quả, trong nháy mắt làm cho tinh thần người an tĩnh, bình thản lạnh nhạt, nhưng rõ ràng dứt khoát.
Liên Nhi lập tức bỏ xuống đề phòng, bàn tay nhỏ bé cũng chủ động giơ lên, để cho Tần Như Thương nắm lấy.