Cảnh trí bên trong Liên nhi viện cùng với tên của nó hoàn toàn tương xứng, cô độc chứng có thể khẳng định đây là chính một nơi trang nhã nhất mà bản thân đã từng thấy qua.
Nơi này thậm chí ngay cả cây cũng không có một gốc, đầy viện chỉ trồng hoa sơn trà, cộng thêm gió mùa hè, mùi hương dễ ngửi thấm vào lòng người.
Hắn phải đem thân mình hạ đến mức thấp nhất, thậm chí cúi người ở giữa bụi hoa, mới có thể tránh được a hoàn đi vào trong viện, không đến nỗi bị họ phát hiện.
Bắt đầu cẩn thận quan sát, phát hiện Liên nhi viện không lớn, so với tòa trạch ngoài thành bọn họ ở còn muốn nhỏ hơn một chút.
Trong trong ngoài ngoài chỉ có ba gian phòng chính, còn có vài gian phòng nhỏ của hạ nhân ở, xem ra giống như một gia đình bình thường, một chút khí thế của người hoàng gia cũng không có.
Bất quá đây chỉ là vẻ ngoài, nếu như có lòng tỉ mỉ quan sát, vẫn có thể nhìn ra bề ngoài chỗ này được bao bọc bởi sự mộc mạc, thật tế có rất nhiều chỗ lộ rõ vô cùng tôn quý.
Nói thí dụ như nóc nhà là ngọc Lưu Ly màu sắc rực rỡ! (lưu ly là một thứ ngọc quý ở Tây Vực)
Nói thí dụ như bậc thềm giữa cửa phòng là đá cẩm thạch trắng!
Nói thí dụ như cánh cửa đều là gỗ tử đàn khắc hoa!
Lại nói thí dụ như y phục cung nữ này, nhìn như mộc mạc nhưng mà chất liệu váy thật sự là lụa trắng trân châu thượng đẳng nhất!
Tất cả đều không tiếng động mà giải thích rõ ràng, chủ nhân Cung Viện này không phải người tầm thường.
Cô độc chứng nhìn cung nữ áo xanh chậm rãi đi vào bên trong gian phòng duy nhất cháy sáng đèn, sau đó xoay tay lại đóng cửa.
Hắn đuổi theo, vừa đến bên cửa sổ, thì thấy trong phòng có hai bóng người bị ánh nến ánh chiếu lên cửa sổ giấy.
Tiếp theo, có một giọng nữ xa lạ truyền đến, rất trầm thấp, mang theo cảm thán sâu nặng.
Nàng nói:
"Đi rồi?"
Cung nữ trở lời:
"Đi rồi."
Vẻn vẹn hai câu đối thoại, rồi sau đó liền rơi vào im lặng.
Ước chừng thời gian nửa nén hương, cửa phòng lại mở ra.
Cô độc chứng rút lui về phía sau một bước, dựa vào một cái cột hình tròn ẩn núp, rồi hé mắt nhìn tới, thấy người đi ra vẫn là cung nữ kia.
Lần này hắn không có tiếp tục đi theo, mà chỉ nhìn cung nữ từng bước đi xa, cho đến khi đi vào phòng của hạ nhân ở, thì mới xoay người bước ra, lại đi tới tựa vào bên cửa sổ.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Cũng không phải là không muốn cười, chỉ là không có chuyện đáng phải cười. Từ từ đúng là thói quen, cũng đã quên phải cười như thế nào."
"Mạc Đình! Nên phải xuất giá rồi!" Hoàng Đế thình lình phát ra một câu nói, nhưng cũng không có đảo loạn cung nữ lạnh nhạt kia.
Nàng chỉ lắc lắc đầu, dùng ánh mắt mang theo cảm xúc rất phức tạp nhìn về phía người trước mặt, sau đó sâu xa nói:
"Không nhọc hoàng thượng phí tâm, ở trong lòng Mạc Đình, thật ra sớm đã gả cho người khác rồi."
Lời của nàng âm thanh vẫn là nhẹ nhàng, lại rất thành công đem đề tài này chấm dứt.
Mặc dù là Hoàng Đế Đông Thục, nhưng bên phía đối phương kiên trì như vậy thì không thể không thu miệng.
Hắn theo bản năng phất phất tay, ý tứ là không tiếp tục đề tài này nữa, mà một lần nữa vòng trở lại nội dung nói chuyện lúc nãy.
Chỉ thấy ngón tay chỉ thẳng vào cửa chính viện Liên nhi, sau đó hơi cao giọng nói:
"Ngươi đi nói cho nàng biết! Chỉ cần nàng bằng lòng gặp ta, bằng lòng tha thứ cho ta, đợi sau khi ta chết, sẽ đem ngôi vị Hoàng Đế này truyền cho Thiên Minh! Đến lúc đó, ta sẽ không nợ nàng nữa, ai cũng không nợ ai!" (mãi đến nay mới biết đc tên thiệt của anh chứng à nha, giấu kỹ ghê đi
)
Dứt lời, hung hăng phất mạnh tay áo, sau đó bước nhanh mà rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn một lần.
Chỉ để lại Mạc Đình đứng nguyên tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn, khom người xuống rồi nói:
"Nô tỳ cung tiễn hoàng thượng!" Nói ra vẫn là nhẹ nhàng như cũ, giống như cũng không quan tâm Hoàng Đế có nghe được hay không.
Đợi người mặc hoàng bào đi xa, cung nữ áo xanh mới đứng thẳng dậy, không hề nhìn đến phương hướng hắn rời đi thêm một cái, liền trực tiếp xoay người, đi trở về trong cánh cửa.
Người đi vào, không chút lưu tình đem cánh cửa "Cạch" một tiếng đóng lại, ngược lại trả về một vùng ban đêm yên tĩnh.
Dưới bầu trời cũng chỉ còn lại ánh trăng tỏa chiếu xuống bóng cây, giống như tất cả lúc nãy căn bản chưa từng xảy ra.
Cô độc chứng không chờ đợi một khắc, trực tiếp hạ thấp người nhảy vọt lên phía trước, đợi đến dưới chân tường Liên nhi viện thì đề khí một chút, người lập tức liền trở mình phóng qua tới bên trong tường viện.
_________________