Nữ tử yếu ớt than nhẹ đồng thời kèm theo lời nói, nhưng lại làm cho trong lòng cô độc chứng nhăn nhúm đau thương.
Cho tới bây giờ cũng chưa có trải qua cảm giác này, nhưng tác động xảy đến giống như là bẩm sinh, có thể khiến cho hắn cảm thấy gặp được một người như vậy thì sẽ có biểu hiện như thế.
Đang lúc suy nghĩ, nữ tử đã xoay người đi, không còn nhìn lên bức họa kia nữa.
Nàng dạo bước đến trước cửa, xem bộ dáng là sắp đi ra ngoài.
Nhưng lại luyến tiếc, mấy lần muốn quay đầu lại nhìn, rồi lại bị bản thân liên tiếp ngăn chặn.
Rốt cuộc vẫn phải rơi lệ xuống, rồi sau đó tự nói:
"Không nhìn cũng được! Không nhìn cũng được! Mất đi ngươi là tội nghiệt lớn nhất cả đời ta, ta không thể nào tha thứ cho người cướp đi ngươi từ bên cạnh ta, cho dù là đã từng yêu sâu nặng, nhưng mà tình yêu không bù đắp được đau thương, yêu cuồn cuộn ngất trời đi nữa cũng không có cách nào làm cho toàn bộ tội nghiệt gội rửa sạch sẽ. Thiên Minh, ngươi hãy chờ xem! Nương sẽ báo thù cho ngươi, cũng sẽ cho...... Báo thù cho hắn!"
Một phen dứt lời, nữ tử không còn ở lại trong phòng nữa.
Đưa tay mở cửa, dứt khoát mà đi.
Cửa phòng bị kéo lạch cạch nặng nề vang lên vài tiếng, không bao lâu, liền khôi phục lại yên tĩnh.
Ánh nến trong phòng chưa tắt, bộ bức họa kia cũng không có thu hồi trở lại.
Cô độc chứng ma xui quỷ khiến lại đẩy cửa sổ mà đi vào, vội vã đi thẳng tới trước bức họa, rồi cẩn thận nhìn một lượt từ đầu đến cuối, càng thêm xác định đúng là bản thân không sai.
Vừa rồi nữ tử kia hỏi đến bản thân trong bức tranh gọi là gì?
Thiên Minh?
Hoàng tộc Đông Thục họ Chử, như vậy, Chử Thiên Minh chính là tên hắn sao?
Dường như có một đoạn trí nhớ ở trong đầu không ngừng quay cuồng tuôn ra, mặc dù thế nào cũng không bắt được đầu mối, tuy nhiên bất kể như thế nào nó cũng không thoát ra hết.
Nương...... Nếu như hắn đúng là Chử Thiên Minh, vậy nữ tử lúc nãy sẽ là Nương của hắn sao?
Nàng nói muốn báo thù, một là cho người trong bức họa này, còn một người khác là ai đây?
Cô độc chứng chỉ cảm thấy đầu đau kịch liệt, những ký ức đã bị lãng quên đang liều mạng muốn gạt mở cánh cửa trí nhớ để trở về vị trí cố định.
Thế nhưng lúc vừa thấy, lại khiến bản thân rơi vào tầng tầng lớp lớp trong sương mù.
Người trên bức tranh đó —— chính là hắn.
Cô độc chứng nheo mắt, đem toàn bộ lực chú ý đều tập trung vào trong bức tranh.
Trên bức tranh là bộ dáng hắn khi ở Tây Dạ, trang phục ăn mặc cũng là điển hình của Tây Dạ, khi đó đang ngồi ở trên ghế mây khép hờ nửa mắt được bốn người nâng, không thấy bất kỳ biểu cảm hay suy nghĩ gì.
Hắn không nhớ được vào lúc nào bị người vẽ ra một bức tranh giống như vậy, ngồi trên ghế mây đi lại khắp nơi trong Vương Cung, đây là chuyện khi ở Tây Dạ hắn thường làm nhất.
Không có mục đích gì, nhưng mà không muốn để cho bản thân dừng lại.
Cho dù hắn chỉ là ngồi, dù chỉ là ngồi trên ghế được mọi người nâng đi đi lại lại.
Thời điểm nghĩ như vậy, lại thấy được nữ tử ao trắng nhẹ nhàng bước tới rồi giơ lên cánh tay, ống tay áo rũ xuống lộ ra cổ tay mảnh khảnh.
Chỉ có một chiếc vòng tay bạch ngọc thoáng cái liền trượt tới giữa khuỷu tay, nàng khẽ cúi đầu nhìn, giống như là mới phát hiện vòng tay bị trượt đến chỗ này. Sau đó mở miệng tự nói:
"Làm sao đã gầy thành như vậy?"
Rồi phục hồi tinh thần trở lại, cánh tay tiếp tục thăm dò lên phía trước, bộ dạng như là muốn chạm tới người trên bức tranh.
Đáng tiếc ở giữa ngăn cách cái bàn dài, bức tranh thì treo hơi cao, căn bản không thể nào chạm được.
Nàng thất vọng thu hồi cánh tay, lại tự do rũ xuống, cô độc chứng cho rằng nữ tử kia phải là nên rơi lệ, nhưng mà lại chỉ nặng nề than một tiếng, cũng không có giọt lệ nào chảy xuống.
Rõ ràng đau thương, nhưng lại không thấy rơi lệ, hắn biết, đây là biểu hiện bi thương đến cực hạn.
"Thiên Minh......" Thanh âm yếu ớt truyền đến, đang gọi một cái tên.
Cái loại gọi đó thật kỳ diệu, rõ ràng tiếng người phát ra ở ngay trước mắt, lại giống như xa cách ngàn dặm vạn dặm, biến ảo khôn lường như vậy.
"Thiên Minh......" Nàng lại gọi, thanh âm run rẩy, thật tha thiết mà kêu gọi, nhưng cũng chỉ là phí công.
"Đời này còn có thể nhìn thấy được Thiên Minh của ta sao?" Nữ tử ngã vịn bên cạnh bàn dài, nhìn thẳng vào trên bức tranh, giống như là đang hỏi người, hoặc là đang tự hỏi bản thân. "Thật vất vả sắp xếp tai mắt ở Tây Dạ, cả ngày lẫn đêm phập phồng lo sợ, đề phòng bị người phát hiện mà gây bất lợi cho ngươi hay không. Nhưng làm như vậy không vì cái gì khác, chỉ là muốn đem bộ dạng ngươi ghi chép lại thật kỹ, rồi sau đó trở về giao cho ta một bức tranh của ngươi."