Câu hỏi của hắn cũng không có chờ được giải đáp, thứ nhất Ngự Lâm quân trong cung đã truy xét đến đây, thứ hai, cô độc chứng căn bản cũng không thể nào cho hắn bất kỳ câu trả lời.
Hắn là ai? Chính hắn cũng không biết hắn là ai, làm sao có thể nói cho người khác biết đây?
Thấy Ngự Lâm quân chạy tới, nam nhân dáng dấp giống nhau như đúc với Hoàng đế Đông Thục tinh thần khẩn trương, sau đó thấy cô độc chứng cũng thu tay nhuốm máu trở lại, lúc này mới hướng hắn ôm quyền, nói:
"Đa tạ tiểu huynh đệ cứu giúp, ngày sau nếu có cơ hội gặp nhau, nhất định hậu lễ đáp tạ đại ân!"
Dứt lời, thân hình chợt lóe, rất nhanh liền biến mất ở chỗ sâu trong viên lâm. (khu trồng cây cảnh)
Cô độc chứng nhìn thoáng qua phương hướng kia, rồi sau đó quay người trở lại, mắt nhìn thấy đại đội Ngự Lâm quân đã nhanh đến trước mặt, đột nhiên thân mình tại chỗ xoay một vòng rồi dùng tốc độ thật nhanh xoáy tròn dẫn lên một trận gió lớn, người, cũng nhân cơ hội này chạy thật xa.
Lúc này đã đến sáng sớm, mùa hè trời sáng rất nhanh, mặt trời lại càng lộ rõ hơn một chút.
Từng khối từng khối trong suốt đan vào giữa bụi cỏ, ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu xuống, rạng rỡ đến chói mắt.
Cô độc chứng cũng không có trực tiếp xuất cung, mà là chạy thẳng đi về một cái phương hướng khác.
Hắn rõ ràng nhớ được khi bản thẩn đuổi theo người nhảy ra khỏi tường viện, có để ý đến một người mờ ám, dường như vào lúc đó thân hình chạy trốn về hướng bên này.
Chính là cái người khống chế rắn, hắn không có tính sai.
Hắn đối với người kia đang có rất nhiều nghi ngờ, không phải bởi vì đối phương biết loại phương pháp đặc biệt điều khiển rắn của Tây Dạ, cô độc chứng cũng hiếu kỳ người nọ rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện trong hoàng cung?
Là chủ tử trong cung này, hay là chủ tử trong coi hạ nhân?
Mang theo nghi ngờ một đường đuổi theo, chạy không được bao xa thì thấy một ngã ba đường.
Một bên hướng Đông, một bên hướng Tây.
Hắn không hề nghĩ ngợi liền đi về hướng Đông, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngửi thấy được hơi thở của A Thần ở phương hướng Đông.
Người bình thường nuôi dưỡng động vật cũng sẽ bị lây nhiễm vào một loại mùi vị đặc thù, hơi thở mỗi người khác nhau, loài vật cũng bởi vì vậy mà khác nhau.
Vừa nói vừa một tay xô đẩy cô độc chứng, gấp giọng nói:
"Tiểu huynh đệ, ngươi đi nhanh đi! Gây ra động tĩnh lớn như vậy, sợ là không bao lâu nữa Ngự Lâm quân sẽ đến đây! Nếu ngươi không đi sẽ gặp nguy hiểm đấy!"
Âm thanh trong lời nói mang theo đầy lo lắng, thành tâm thực lòng, không có nửa phần giả dối.
Cô độc chứng có thể cảm giác được hắn thật sự là đang lo lắng cho mình, trong lòng hơi ấm áp, nhưng trên mặt nhưng vẫn không có thói quen biểu lộ ra.
Hắn chỉ trầm giọng đối với người đang cố gắng đẩy bản thân ra nói một câu:
"Đừng nhúc nhích!" Sau đó lật ngược bàn tay, mượn chủy thủ người nọ còn nắm trong tay hướng lên trên cắt một cái, nơi lòng bàn tay liền nứt ra một đường vết thương.
Bàn tay này đã mấy lần cứu Như Thương, những đường vết cắt trong lòng bàn tay rách ra rồi khép lại, khép lại rồi nứt ra, lặp đi lặp lại nhiều lần, đã để lại vết sẹo khó coi.
Hôm nay lại tiếp tục cắt cho vết thương mở ra lần nữa, mục đích chính là dùng máu bản thân đổi lại một mạng của nam nhân trước mặt.
Thật ra thì có nhiều lúc, giữa cô độc chứng và Tần Như Thương đúng là rất vô cùng giống nhau.
Nói thí dụ như cứu người!
Hai người bọn họ đều thừa nhận bản thân cũng không phải người lương thiện, tâm mỗi người cũng không có được lòng thiện lương giống Tiêu Phương, cứu vớt muôn dân thiên hạ như vậy.
Bọn họ chính là chọn người chọn việc mà làm, nên cứu, quả quyết ra tay.
Không nên cứu, thì dù đối phương khóc lóc kéo lấy chân của mình, bọn họ cũng sẽ vung kiếm chặt đứt, rồi sau đó tiếp tục gấp rút mà lên đường.
Cũng như hiện tại, cô độc chứng cứu nam nhân này, hoàn toàn là vì một loại cảm giác trong lòng.
Cảm giác nói cho hắn biết —— nên cứu!
Vì vậy hắn không chút do dự ra tay!
Trên đời này máu cô độc chứng là phương pháp giải độc tốt nhất, người nọ chỉ cảm thấy miệng vết thương một trận thấm lạnh, chờ máu hai bên dung hợp lẫn nhau sau, thì phát hiện màu sắc độc tố trên cánh tay đang bắt đầu từng chút nhạt đi.
Hiện tượng nhạt đi mắt thường có thể thấy được, hết sức thần kỳ.
Nam nhân kinh hãi, trừng lớn hai mắt nhìn tới cô độc chứng, rồi dùng một cái tay khác nắm chặt lại, hắn khó chịu hỏi:
"Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?"