Loài vật, cũng chỉ là chỉ động vật.
Cô độc chứng đối với mùi vị cơ thể A Thần dĩ nhiên quá quen thuộc, đoạn đường truy tìm này hầu như cũng không cần suy tính, chỉ cần bản thân chạy theo mùi vị mơ hồ có thể nghe thấy được ở trong không khí, thì nhất định không có sai.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cô độc chứng dừng lại bước chân ở ngay tại cửa Cung Viện hướng Đông, chính giữa hoàng cung có một tòa Long Điện lộng lẫy hoa lệ đủ để so với quyền thế tối cao.
Hắn có thể cảm giác được, A Thần vô cùng hiểu rõ ở bên trong Cung Viện trước mặt này.
Người nọ hẳn là ở chỗ này không sai!
Hắn ngẩng đầu lên, xa xa nhìn tấm biển trên nóc cửa Cung Viện, "Cung Du Hiền" ba chữ viết ngay thẳng, ở dưới phía bên phải còn khắc ba chữ nhỏ, là: Cung thái tử!
Cô độc chứng trong nháy mắt mất hồn, ba chữ cung thái tử khiến hắn nghĩ tới một người, không phải là... có thể...có thể.
Nếu như không có một trận hoang đường hai mươi năm trước gây nên, hiện tại ở nơi này, có thể chính là bản thân hắn hay không?
Ý tưởng này vừa xuất hiện liền lập tức bị bác bỏ đi, không có nếu như! Không chỉ là cuộc đời của hắn, mà con người sống trên đồi đều không có nếu như.
Hắn không có bước lên đi vào lần theo dấu vết, chỉ là ở cửa cung Du Hiền lẳng lặng nhìn một lát.
Hiện tại thời gian còn sớm, vừa mới rạng sáng, làm chủ tử đều vẫn chưa có thức dậy, chỉ có một hai hạ nhân rời khỏi viện, vừa vặn eo bẻ cổ vừa thu xếp quét dọn.
Nhưng cô độc chứng hiểu, cung Du Hiền này nhìn như bình tĩnh, nhưng mà ở tại bên trong một gian phòng nào đó, nhất định đã lật trời rồi.
Hành động ám sát thất bại, dựa vào A Thần đi sát hại nhưng một đi không trở lại, hắn tin tưởng, tin tức phát hiện có rắn ở trong hoàng cung sẽ rất nhanh truyền tới nơi này, đến lúc đó, sợ là chủ nhân bên trong đã ngồi không yên.
Hắn không cần thiết phải đi vào, đã biết được người điều khiển rắn đến từ cung thái tử, vậy thì nhất định phải làm khách chờ xem môn hạ của thái tử.
Khẳng định không phải bản nhân thái tử, điểm này hắn tin chắc không thôi.
_________________
Câu hỏi của hắn cũng không có chờ được giải đáp, thứ nhất Ngự Lâm quân trong cung đã truy xét đến đây, thứ hai, cô độc chứng căn bản cũng không thể nào cho hắn bất kỳ câu trả lời.
Hắn là ai? Chính hắn cũng không biết hắn là ai, làm sao có thể nói cho người khác biết đây?
Thấy Ngự Lâm quân chạy tới, nam nhân dáng dấp giống nhau như đúc với Hoàng đế Đông Thục tinh thần khẩn trương, sau đó thấy cô độc chứng cũng thu tay nhuốm máu trở lại, lúc này mới hướng hắn ôm quyền, nói:
"Đa tạ tiểu huynh đệ cứu giúp, ngày sau nếu có cơ hội gặp nhau, nhất định hậu lễ đáp tạ đại ân!"
Dứt lời, thân hình chợt lóe, rất nhanh liền biến mất ở chỗ sâu trong viên lâm. (khu trồng cây cảnh)
Cô độc chứng nhìn thoáng qua phương hướng kia, rồi sau đó quay người trở lại, mắt nhìn thấy đại đội Ngự Lâm quân đã nhanh đến trước mặt, đột nhiên thân mình tại chỗ xoay một vòng rồi dùng tốc độ thật nhanh xoáy tròn dẫn lên một trận gió lớn, người, cũng nhân cơ hội này chạy thật xa.
Lúc này đã đến sáng sớm, mùa hè trời sáng rất nhanh, mặt trời lại càng lộ rõ hơn một chút.
Từng khối từng khối trong suốt đan vào giữa bụi cỏ, ánh nắng ban mai bắt đầu chiếu xuống, rạng rỡ đến chói mắt.
Cô độc chứng cũng không có trực tiếp xuất cung, mà là chạy thẳng đi về một cái phương hướng khác.
Hắn rõ ràng nhớ được khi bản thẩn đuổi theo người nhảy ra khỏi tường viện, có để ý đến một người mờ ám, dường như vào lúc đó thân hình chạy trốn về hướng bên này.
Chính là cái người khống chế rắn, hắn không có tính sai.
Hắn đối với người kia đang có rất nhiều nghi ngờ, không phải bởi vì đối phương biết loại phương pháp đặc biệt điều khiển rắn của Tây Dạ, cô độc chứng cũng hiếu kỳ người nọ rốt cuộc là ai? Tại sao lại xuất hiện trong hoàng cung?
Là chủ tử trong cung này, hay là chủ tử trong coi hạ nhân?
Mang theo nghi ngờ một đường đuổi theo, chạy không được bao xa thì thấy một ngã ba đường.
Một bên hướng Đông, một bên hướng Tây.
Hắn không hề nghĩ ngợi liền đi về hướng Đông, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì ngửi thấy được hơi thở của A Thần ở phương hướng Đông.
Người bình thường nuôi dưỡng động vật cũng sẽ bị lây nhiễm vào một loại mùi vị đặc thù, hơi thở mỗi người khác nhau, loài vật cũng bởi vì vậy mà khác nhau.