Vì thế một chủ một tớ, một người mỗi ngày ở trong phòng ngây người, một người mỗi ngày ở ngoài cổng chính ngây người.
Mà Tần Như Thương quay trở về Thục Đô đi thăm dò so với thời gian dự tính có thể trở về chậm hai ngày, mãi cho đến ngày thứ năm Quỷ Đồng mới nhìn thấy hướng đường nhỏ trước mặt một con khoái mã chạy băng băng tới.
Người trên ngựa một thân trang phục rất gọn gàng, mặc dù cũng có phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn không giảm tư thế hiên ngang oai hùng.
Đó không phải Tần Như Thương thì là ai!
Hài tử vội vàng đứng lên nghênh đón, vừa chạy vừa nói:
"Tỷ tỷ! Có thể đã đợi được ngươi trở lại! Ngươi sao đi lâu như vậy?"
Như Thương nhíu mày:
"Thế nào? Bên này có chuyện?"
Quỷ Đồng gãi gãi đầu, cũng không chút dao động gì, chỉ nói là:
"Không biết! Có một ngày buổi sáng chủ nhân sau khi từ bên ngoài trở về vẫn không nói lời nào, còn không ra khỏi phòng. Quỷ Đồng không dám đi hỏi, nên chờ tỷ tỷ trở lại a!"
Nghe lời ấy, trong lòng Như Thương vẽ ra cái dấu chấm hỏi.
Nhưng trên mặt cũng không có biểu lộ gì, bộ dáng vẫn giống như trước kia, chỉ đem dây cương trong tay ném cho Quỷ Đồng, sau đó nói:
"Ta đi nhìn xem!" Vừa nói xong liền hướng trong nhà đi tới, đồng thời còn ném một câu: "Đi gọi hạ nhân chuẩn bị cho ta một ít thức ăn đưa đến phòng chủ nhân ngươi, ta sắp đói chết!"
Khi nàng đẩy cửa vào, cô độc chứng đang đứng ở phía sau cái bàn, dùng tay cầm bút, ở trên giấy Tuyên Thành trải rộng viết vẽ cái gì.
Thấy có người đẩy cửa đi vào, cũng không ngẩng đầu, trực tiếp liền mở miệng nói:
"Ngươi đã trở lại!"
Như Thương tùy tiện đáp một tiếng, sau đó hỏi:
"Ngươi sao biết là ta?"
Cô độc chứng lúc này mới ngước mắt lên, rồi chậm như rùa mà nói:
"Hạ nhân không dám vào, Quỷ Đồng rất có chừng mực, có lẽ cũng chỉ có ngươi dám trực tiếp xông đến như vậy."
"Ý tứ này của ngươi là nói ta không có đúng mực sao?" Nàng nhướng nhướng mày, tự mình đi đến trước bàn rót cho bản thân tách trà giải khát, sau đó lại nói: "Nếu là buổi tối, có thể ta sẽ trực tiếp đi trở về phòng ngủ. Nhưng bây giờ là ban ngày, lại nghe Quỷ Đồng nói ngươi đã nhốt mình ở trong phòng mấy ngày rồi. Ta đoán ngươi tám phần là ngồi ở trong cái góc nào mà nhìn trần nhà ngẩn người, cho nên mới muốn đi vào nhìn xem."
Bởi vì ở trên mặt người điều khiển rắn không nhìn ra một chút dấu vết của người Chử gia, không chỉ bởi vì không giống, mà bởi vì tuổi không phù hợp.
Hoàng tử lớn nhất Đông Thục chính là bản thân, hắn hai mươi lăm, mà người nọ cũng đã ngoài ba mươi, khác khá xa.
Một chuyến đi thăm dò hoàng cung đến lúc dự định kết thúc, cô độc chứng cũng không nói được là có thu hoạch hay không có thu hoạch.
Nếu như không có đi, hắn không ngờ đã biết một số chuyện.
Chẳng hạn như tên của hắn, chẳng hạn như thân phận của Liên phi.
Tuy rằng còn chưa khẳng định lắm, nhưng mà không kém chút xíu nào.
Nhưng khi biết được những điều này đồng thời cũng có rất nhiều bí ẩn đang hướng tới trên người hắn.
Một số chuyện dường như càng ngày càng không rõ ràng lắm, bất quá thật ra thì cũng không hề gì.
Quyền thế và địa vị đối với chủ quan hắn mà nói vốn cũng không phải là muốn có được thứ gì đó, sở dĩ đi vào, nói đến cùng, chỉ là vì Tần Như Thương.
......
Trở lại đại trạch ở ngoài thành thì Như Thương vẫn chưa về.
Thục Đô cách nơi này hơi xa, coi như là khoái mã, dù sao cũng phải một ngày một đêm mới có thể đến.
Cộng thêm qua lại, rồi tính cả thời gian trì hoãn ở trong thành, ít nhất cũng phải ba ngày.
Cô độc chứng cũng không lo lắng, thứ nhất lo lắng cũng vô dụng, thứ hai hắn vốn là người bình tĩnh ổn định đến có phần trầm trọng, mặc dù trong sự trầm mặc chưa đến mức tử vong, nhưng nếu muốn hắn trong sự trầm mặc bộc phát, e rằng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Chỉ là một chuyến đi hoàng cung này mang đến cho hắn rất nhiều nghi ngờ, cho nên kể từ khi trở về đại trạch, cô độc chứng vẫn luôn tự nhốt mình ở trong phòng, không nói chuyện cũng không ra khỏi phòng.
Hạ nhân đưa tới thứ ăn thì hắn ăn, đưa tới nước uống thì hắn uống, người hoàn toàn giống như khôi phục trở lại trạng thái khi còn ở Vương Cung Tây Dạ....
Quỷ Đồng đi theo hắn đã lâu, cũng ít nhiều hiểu được một chút tính tình chủ nhân nhà mình.
Vừa thấy được cô độc chứng có bộ dáng này, thì cũng biết ý không đi quấy rầy hắn.
Nhưng lại hết sức mong ngóng Tần Như Thương có thể trở lại mau chút, hài tử biết, có thể cạy ra miệng cô độc chứng, khiến hắn cam tâm tình nguyện nói ra lời nói của người, cũng chỉ có một mình Tần Như Thương.