Như Thương suy nghĩ, hai ba ngày nữa, bọn họ cũng sẽ đến.
Nàng vào lúc này rời đi cũng tốt, ai biết độc kia từ đâu mà đến, nếu áp dụng cách đặc biệt, nàng cho dù cẩn thận hơn, cũng rất có thể khó lòng phòng bị.
Hiện tại nàng rời đi, trong tòa nhà kia chỉ có hai người cô độc chứng và Quỷ Đồng, có thể nói là không gì kiêng kỵ.
Bất kể huynh đệ Hoắc gia giở ra thủ đoạn gì, chỉ sợ đều là phí công.
Về phần những hạ nhân, cũng chỉ có thể mặc cho số phận.
Nghĩ như vậy, lại cảm thấy buồn cười. Không biết huynh đệ Hoắc gia khi phát hiện tính chất đặc biệt của cô độc chứng và Quỷ Đồng có thể bị tức đến xanh mặt hay không.
Nàng một đường đi hướng Nam, tòa thành Bạch Lân ở phía Nam Đông Thục, là một thành trấn không tính là quá lớn.
Nhưng cũng bởi vì trong thành xuất hiện một Ẩn Nguyệt các, từ đó trở nên náo nhiệt lên.
Dĩ nhiên, nàng không cần phải thẳng suốt chạy đến Bạch Lân, đã nói cho Vạn Sự Thông phải đi chậm, đoán chừng khoái mã mình đuổi theo không tới ba ngày, thì có thể nhìn thấy người.
Nàng nghĩ đến không sai, vào sẩm tối ngày thứ hai khi đi qua một trấn nhỏ, trong một phòng diễn quán mở rộng cửa truyền tới giọng hát hoa đán* khiến cho Như Thương chú ý.
* Hoa đán: Diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá.
Nàng cũng không phải người yêu thích ca hát, nhưng đối với môn nghệ thuật này cũng không bài xích, thỉnh thoảng lúc hành tẩu ở bên ngoài cũng sẽ ở trong rạp hát ngồi một chút.
Nhưng cũng vậy thôi, hoàn toàn không đạt tới trình độ nghe diễn liền dừng lại bước chân.
Sở dĩ giọng hát bên trong dẫn đến sự chú ý của nàng, là bởi vì thanh âm kia cùng ngữ điệu nàng đều quá quen thuộc.
Ca diễn và ca hát giống nhau, nếu như người ta thật chuyên chú để lưu tâm kiểu hát của một người, dĩ nhiên sẽ tổng kết ra hắn cùng với người khác bất đồng.
Nếu lại có lòng để ghi nhớ, thì sẽ rất dễ dàng mà phân biệt được khi bọn họ lên tiếng.
Mà hiện tại cái thanh âm này vào tai, chính là một người Tần Như Thương đã từng rất dụng tâm để ghi nhớ —— Mai Mai!
Không sai, là Mai Mai!
Mai Mai biết hát diễn, hơn nữa hát vô cùng tốt.
Cùng một khối điểm tâm vào bụng, Quỷ Đồng đã đem ngựa chuẩn bị tốt ở cửa chờ nàng.
Trong tay hài tử còn xách theo một bao đồ, là chuẩn bị ngân lượng quần áo cho nàng cùng một chút lương khô.
Tiền Tiêu Phương cho nàng khi ở Hách Thành đã sớm xài hết, nhưng cái này cũng không làm trở ngại, các nàng có cách khác để có tiền.
Hoặc là nói, căn bản cũng không cần bản thân các nàng phí tâm tư đi chuẩn bị bạc.
Trong tòa nhà này có một gian phòng kế toán, trên sổ ghi chép lại có gần ngàn lượng bạc để cho tùy ý chi phối.
Hôm nay là ngày nàng muốn xuất phát đuổi theo Vạn Sự Thông, nàng biết, đây chỉ là hành động bắt đầu.
Từ một ngày này, nàng nhất định phải đến được hoàng cung trong tòa thành Tấn Dương.
Đứng dậy, chuyển hướng gian phòng cô độc chứng ở, suy nghĩ một chút, vẫn là hướng chỗ kia rồi đi.
Nàng không có cần thiết không chào mà đi, đã hợp tác trước tiên nhất định phải học được liên kết, cho dù là bọn họ cũng không phải am hiểu người hợp tác.
Cánh cửa kia còn không đợi nàng động thủ đẩy ra, cũng đã bị người từ bên trong kéo ra.
Cô độc chứng đã đứng ở trong cửa nhìn nàng, trầm mặc, mặt không chút thay đổi.
Như Thương thần sắc như thường, chỉ nói:
"Ta muốn đuổi theo Vạn Sự Thông, sau đó hội hợp Mai Mai cùng đi cứu người. Không biết sẽ đi mấy ngày, nhưng ta cố gắng nhanh chóng đuổi theo, tranh thủ trở lại sớm."
"Được!" Đối phương gật đầu, rồi sau đó tạm ngừng, khi mở miệng lại đem lời nói đã từng hỏi Tần như Thương, hỏi lại một lần ——"Ngươi xác định muốn vào cung?"
"Xác định." Nàng không biết hắn vì sao lại có câu hỏi này, nhưng vẫn không chút do dự khẳng định trả lời.
Cô độc chứng hít một hơi thật sâu, rồi nói:
"Vậy tốt, chuyện về sau để ta an bài!"
Như Thương nhíu mày, đối với lời hắn nói sinh ra nghi vấn.
Nhưng cũng không hỏi ra lời, mà trực tiếp xoay người đi, sau đó giơ tay cáo biệt.
Nàng tin tưởng cô độc chứng, nếu hắn nói có thể an bài, vậy thì nhất định là có thể an bài.
Bất kể phải dùng phương pháp gì, nàng chỉ cần tiếp nhận là tốt rồi.
Ba ngày này, huynh đệ Hoắc gia cũng không có tới.