Nhưng bọn họ không thật sự không cách nào gặp nhau lâu dài, trừ đi một lần kia, cho tới bây giờ, nàng mới là lần thứ hai nhìn thấy Mai Mai.
Ngay cả trong ngày thường ra vào Ẩn Nguyệt các, cũng chưa bao giờ chạm mặt.
Đối với Như Thương đến, Mai Mai biểu hiện ra hết sức nhiệt tình, Như Thương chỉ cảm thấy, nếu không phải trong phòng này còn có Vạn Sự Thông đang ngồi nhìn, Mai Mai tám phần có thể trực tiếp bổ nhào tới trên người nàng để ôm lấy nàng thật chặt.
Mai Mai người này chính là như vậy, đã gần đến hai mươi tuổi, ở trước mặt người lạ hoặc là ra vẻ giống nữ nhân thiên kiều bá mị, hoặc là mặt lạnh mắt lạnh lật tay giết người.
Nhưng khi cho rằng người là bằng hữu, tuyệt đối có thể tiếp cận người trước mắt, thì lại cùng một hài tử bảy tám tuổi không có gì khác biệt, thỉnh thoảng còn nói lời làm người kinh ngạc, vẫn không để ý khoe khoang một chút phong tình của nữ tử để có được một tiếng cười của bằng hữu.
Một người thế này, đối địch lãnh khốc, đối với bằng hữu chân thành.
Tiêu Phương thích hắn, Như Thương thích hắn, Vạn Sự Thông cũng thích hắn.
Mà bằng hữu của hắn, chân chính được xưng tụng là bằng hữu, vẻn vẹn cũng chỉ có ba người bọn họ.
Thấy Như Thương tới, Vạn Sự Thông cũng đứng lên đi đến.
Hắn cùng Như Thương không có thân thiết như Mai Mai, hơn nữa một câu nói ở đại trạch ngoài thành Tấn Dương, hắn thặt sự tự giác đem thân phận Như Thương nâng lên nhất đẳng, mà bản thân tình nguyện quy thuận nàng.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Như Thương, trước tiên là khom người hành lễ với nàng, sau đó mới duỗi tay một cái kéo ra Mai Mai đang cuốn lấy nàng không rời.
Mai Mai thấy tình hình này đầu tiên là trừng mắt nhìn, sau đó cười hì hì, chỉ chỉ Vạn Sự Thông, nói:
"Nhận thức A Thương làm chủ tử, thật là sáng suốt a sáng suốt!"
Như Thương lúc này đã tìm cái ghế ngồi ổn, đang khoanh tay buồn cười nhìn hai người trước mặt.
Vạn Sự Thông mặc dù ăn mặc thư sinh, nhưng mà so với Mai Mai vẫn là thô lỗ hơn rất nhiều.
Mà Mai Mai chưa bỏ hóa trang, người thoạt nhìn cùng nữ tử hoàn toàn giống hệt như nhau.
Hai người một muốn nhào tới phía bên nàng, một thì không thể không bận rộn ngăn cản.
Nhưng vẫn hỏi nhiều thêm một tiếng:
"Ta cũng không quen biết Ngữ lão bản nha!"
Tiểu nhị lại không nhiều lời, trực tiếp tiến lên đẩy ra cánh cửa cho nàng, sau đó khom người một cái, vội vã trở ra.
Như Thương bĩu môi, thầm nghĩ tiểu tử này tính khí còn rất bướng bỉnh, lúc này cũng đã nghe được phía trong phòng truyền đến một thanh âm kiều mỵ——
"Cô nương, xin mời vào trong đi!"
Âm thanh này vừa ra, Như Thương thiếu một chút không có phun ra. Nhanh chóng sải bước đi vào trong cửa, sau đó xoay tay lại, liền đem cánh cửa phòng từ bên trong đóng chặt.
Người trong phòng thấy nàng điệu bộ thế này, rốt cuộc "Hì hì" một tiếng cười vui vẻ.
Ngay sau đó, Như Thương chỉ cảm thấy một luồng mùi vị son phấn rất nồng đậm bay tới trước mặt, kèm với một thân y phục tơ lụa sặc sỡ, Mai Mai vẫn chưa có tẩy trang đã đứng ở trước người của nàng.
"A Thương ngươi thật đáng ghét, dám nói không quen biết người nhà!"
Như Thương vỗ trán, thật sự là không muốn nhìn lâu trên mặt hắn một cái, vì thế xoay đầu ra, rồi nói:
"Vốn ta cũng không biết cái gì Ngữ cô nương! Đến là nhận thức một...... Mai Mai xinh đẹp!"
Như Thương giờ phút này tâm tình thật tốt, dường như ngay cả lo lắng mấy ngày gần đây đều ở trên khuôn mặt tươi cười của Mai Mai hóa thành vô hình.
Nếu như không phải trên mặt đối phương còn có thuốc màu (dùng để hóa trang), nàng thật sự rất có xung động muốn đi tới nhéo một phen.
Nam sinh nữ tướng, bốn chữ này ở chỗ Mai Mai biểu hiện được thực sự quá cực hạn, thậm chí ngay cả thanh âm của hắn cũng mềm mại đáng yêu vài phần.
Không sai, nàng cùng hắn có quen biết.
Đại khái hai năm trước, một lần kia Tiêu Phương dẫn theo nàng tới nghe Mai Mai ca diễn, hai người cũng đã gặp qua một lần.
Khi đó Mai Mai đã khen ngợi Như Thương làm sao có thể xinh đẹp như thế, Như Thương liền đùa giỡn hắn: Ta xinh đẹp thế nào đi nữa, cũng không cướp đoạt chén cơm của nam nhân.
Mà Mai Mai cũng khôi hài trở lời nàng hai chữ —— Đáng ghét!
Chuyện lần đó làm Như Thương ước chừng vui vẻ cười nhạo bản thân nửa năm, ngay cả Tiêu Phương cũng nói, trên đời này người có thể trêu chọc nàng vui lên, không phải là Mai Mai thì không còn ai khác.