Lúc này một nam một "Nữ" lôi lôi kéo kéo, xem ra lại hết sức động lòng người.
Nàng dứt khoát mở miệng, ném ra một câu không đầu không đuôi ——
"Hai người các ngươi thật xứng!"
Hai người kia đồng thời sửng sốt, rồi sau đó mặt Vạn Sự Thông đỏ lên, cũng không biết nên phản bác hay là nên làm nào.
Hắn không có biện pháp gây khó dễ Như Thương, liền hung hăng nhéo trên cánh tay Mai Mai một cái, đau đến hắn "Gào khóc" kêu réo.
Lúc đó, tự mình cũng phản ứng qua đối diện.
Chỉ thấy một nữ tử y phục sặc sỡ bỗng nhiên thoáng cái hất ra nam nhân vốn đang giữ chặt mình, sau đó người hoàn toàn bất ngờ bay tới bổ nhào về phía Như Thương.
Nàng tránh né không kịp, trực tiếp liền bị hắn nhào đầu về phía trước ngực.
Mai Mai còn không đàng hoàng, dùng sức mà ôm cổ của Như Thương, liều mạng dùng đầu mình hướng trên mặt nàng cọ a cọ a!
Cọ cho đến khi khăn che mặt rớt xuống dưới, lúc này mới mở miệng ——
"A Thương ngươi khi dễ người ta! Ngươi cười người ta giống nữ nhân! Mặc kệ, mặc kệ!"
Như Thương cảm giác mình quả thực là sắp hỏng mất, người này giống như một con bạch tuộc quấn ở trên người nàng, chỉ thiếu hai cái chân thôi.
Không nói hắn có nặng hay không, chỉ nói đến thuốc màu kia đã cọ đến mặt nàng, cũng đủ làm nàng phát cáu được một trận.
Nàng bắt đầu nỗ lực muốn kéo ra người từ trên người của mình, nhưng vẫn không thành công, vừa kéo mở ra một chút, người nọ lại dồn hết sức khôi phục trở lại, đồng thời trong miệng vẫn còn đang hô hoán ——
"Mai Mai thích A Thương, mới không cần cùng Vạn Sự Thông cái Đại lão thô kệch hồ đồ đó ở cùng nhau."
"Ngươi nói lại cho ta thêm một lần thử xem!" Lúc này nổi giận chính là Vạn Sự Thông!
Không sai, hắn biết bản thân so với ẻo lả này đúng là thô kệch một chút!
Nhưng mà nói đi thì nói lại, người nào so với hắn có thể không thô?
Ngay cả một nữ tử bình thường cổ yêu mị nhiệt tình cũng không bằng hắn đây!
Vạn Sự Thông hắn như thế nào đi nữa cũng là một công tử văn nhã, nói hắn giống thầy tướng số còn chưa tính, dựa vào cái gì dám nói hắn thô kệch!
Nhưng bọn họ không thật sự không cách nào gặp nhau lâu dài, trừ đi một lần kia, cho tới bây giờ, nàng mới là lần thứ hai nhìn thấy Mai Mai.
Ngay cả trong ngày thường ra vào Ẩn Nguyệt các, cũng chưa bao giờ chạm mặt.
Đối với Như Thương đến, Mai Mai biểu hiện ra hết sức nhiệt tình, Như Thương chỉ cảm thấy, nếu không phải trong phòng này còn có Vạn Sự Thông đang ngồi nhìn, Mai Mai tám phần có thể trực tiếp bổ nhào tới trên người nàng để ôm lấy nàng thật chặt.
Mai Mai người này chính là như vậy, đã gần đến hai mươi tuổi, ở trước mặt người lạ hoặc là ra vẻ giống nữ nhân thiên kiều bá mị, hoặc là mặt lạnh mắt lạnh lật tay giết người.
Nhưng khi cho rằng người là bằng hữu, tuyệt đối có thể tiếp cận người trước mắt, thì lại cùng một hài tử bảy tám tuổi không có gì khác biệt, thỉnh thoảng còn nói lời làm người kinh ngạc, vẫn không để ý khoe khoang một chút phong tình của nữ tử để có được một tiếng cười của bằng hữu.
Một người thế này, đối địch lãnh khốc, đối với bằng hữu chân thành.
Tiêu Phương thích hắn, Như Thương thích hắn, Vạn Sự Thông cũng thích hắn.
Mà bằng hữu của hắn, chân chính được xưng tụng là bằng hữu, vẻn vẹn cũng chỉ có ba người bọn họ.
Thấy Như Thương tới, Vạn Sự Thông cũng đứng lên đi đến.
Hắn cùng Như Thương không có thân thiết như Mai Mai, hơn nữa một câu nói ở đại trạch ngoài thành Tấn Dương, hắn thặt sự tự giác đem thân phận Như Thương nâng lên nhất đẳng, mà bản thân tình nguyện quy thuận nàng.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Như Thương, trước tiên là khom người hành lễ với nàng, sau đó mới duỗi tay một cái kéo ra Mai Mai đang cuốn lấy nàng không rời.
Mai Mai thấy tình hình này đầu tiên là trừng mắt nhìn, sau đó cười hì hì, chỉ chỉ Vạn Sự Thông, nói:
"Nhận thức A Thương làm chủ tử, thật là sáng suốt a sáng suốt!"
Như Thương lúc này đã tìm cái ghế ngồi ổn, đang khoanh tay buồn cười nhìn hai người trước mặt.
Vạn Sự Thông mặc dù ăn mặc thư sinh, nhưng mà so với Mai Mai vẫn là thô lỗ hơn rất nhiều.
Mà Mai Mai chưa bỏ hóa trang, người thoạt nhìn cùng nữ tử hoàn toàn giống hệt như nhau.
Hai người một muốn nhào tới phía bên nàng, một thì không thể không bận rộn ngăn cản.