Bốn phía lều vải bắt đầu kịch liệt run rẩy, Như Thương cảnh giác ngồi đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra xem một chút, không nghĩ đến đỉnh đầu lều trại lập tức bị gió xốc lên, bão các xâm nhập tiến vào, bốn phía xung quanh lều vải cũng theo sát phía sau bị đánh văng xa.
Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn, tiếc rằng bão cát quá lớn, đưa tay ra không thấy được năm ngón, sao có thể nhìn được rõ ràng lều vải bị đánh đến nơi nào.
Gió thật sự quá lớn, Như Thương thử đứng lên, lại phát hiện chỉ cần người đứng thẳng lên lập tức sẽ bị gió đánh ngã.
Nàng không có cách nào, đành phải tiếp tục ngồi xổm xuống, đồng thời cắm thẳng một bàn tay vào mặt đất, mượn nơi để ổn định thân hình của mình.
Kinh nghiệm sa mạc nàng có, những người Tây Dạ này cũng có, nhưng những người tham gia múa lại không có.
Như Thương cảm thấy thỉnh thoảng sẽ có một người lăn qua cạnh nàng, những người đó căn bản không cách nào phát ra tiếng kêu cứu, chỉ cần mở miệng ra, lập tức liền bị hạt cát lắp đầy.
Nàng dựa vào trực giác bắt được ba người, sau đó kéo cánh tay những người đó lại cùng một chỗ, đè tay của bọ cắm vào bên trong mặt cát.
Những người đó cuối cùng cũng không phải quá ngu dốt, một chút đã hiểu được ý đồ của nàng.
Vài người kéo lại ở một chỗ, đưa tay cắm cố định vào trong cát vàng, hiện tại mới không bị gió thổi bay.
Tần Như Thương biết thời gian trước mắt cấp bách, cứu một người tính một người, gió bão này đánh tới, lại không biết sẽ tạo thành thảm kịch như thế nào.
Nàng cúi người xuống đất, cả người gần như hoàn toàn là nằm sát trên mặt đất, một bàn tay ở trong cát hướng về một cái tay khác, liền bắt đầu dựa vào cảm giác từng bước từng bước nắm bắt nhau.
Loại tình cảnh này là thuộc về nhân viên lính đặc chủng cùng một người có khả năng khác thường, mặc dù bão cát gào thét càng lúc càng lớn, nhưng các nàng vẫn có thể từ trong phân biệt rõ ra từng loại âm thanh khác nhau.
Tất cả lều vải đều bị thổi lên, những người Tây Dạ kia cũng không biết là đang cứu người hay là tự cứu mình.
"Tất cả trở về trong lều đi! Tất cả đều phải trở về hết cho ta!" Sứ giả Tây Dạ bắt đầu đuổi người: "Từng người đều phải trở lại trong lều, chuyện này ta nhất định sẽ tra rõ! Chúng ta sẽ đi kiểm tra từng cái lều vải, nếu như để phát hiện ra là một người trong các ngươi làm, thì đừng trách lão tử uống máu ăn thịt người!"
Bị hù dọa như vậy, mọi người cũng ngoan ngoãn lẫn tránh về lều vải. Liên Nhi bị người khác mang đi, trong lều chỉ còn lại một mình Tần Như Thương.
Thời điểm nàng ngồi trở lại trong lều cảm giác được tinh thần không yên, không phải là sợ bị người tra xét, ngoài ra muốn tra cũng không tra được, cho dù tra được là nàng làm, căn bản mấy tên sứ giả kia không phải là đối thủ của nàng.
Người khác ở chỗ này sợ lạc đường, Tần Như Thương nàng cũng không sợ.
Nàng đối với tiếng gió ầm ĩ đêm nay có chút dự cảm không tốt, lúc này đã vào đêm, sắc trời vốn đã tối, lại thêm gió lớn nổi lên bốn phía, tầm nhìn chung quanh chưa đến một thước cũng bị thổi tới.
Theo kinh nghiệm của nàng, đây là đoạn mở đầu gió bão dữ dội, có lẽ trong vùng sa mạc này lập tức sẽ nổi lên một trận bão táp cắn nuốt vạn vật, có thể phòng tránh qua khỏi được hay không, một là phải xem kinh nghiệm của những người Tây Dạ này, hai chính là phải xem tạo hóa của mọi người.
Đương nhiên, không phải vào thời điểm quan trọng, nàng không thể dẫn mưa tới để ngăn chặn toàn bộ cát bụi.
Bởi vì trong lúc phát ra dị năng thì hai mắt của nàng luôn luôn nổi lên tầng sương đỏ, nếu như bị người khác nhìn thấy, sợ rằng sẽ cho nàng là yêu quái.
Cho nên nàng rất tin tưởng gió bão sẽ đến, ngoại trừ nàng có phán đoán này, còn có Cô Độc Chứng.
Vừa rồi trong lúc rối loạn nàng có để ý đến, hắn vẫn đang ngẩng đầu nhìn lại, đôi khi ngẩng lên còn có thể rung nhẹ.
Có lẽ là vì một loại giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho nàng biết, Cô Độc Chứng kia nhất định cũng đã nhìn ra hiện tượng lạ.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe được bên ngoài một trận gào thét!
Âm thanh đó, có khả năng không phải của con người phát ra, cũng không phải là dã thú, mà là gió bão nổi giận tàn phá bừa bãi.