Dĩ nhiên, trừ lần đó ra, ngày thứ nhất chạy ở trên đường, Như Thương đã ném ra cho hai người một câu ——
"Ta nói giao dịch, lợi thế là người thân của các ngươi được cứu sống! Điều kiện là —— Từ nay về sau các ngươi phải đi theo ta!" Lời này vừa nói ra, còn hết sức hợp với hoàn cảnh mà cười to ba tiếng, tỏ vẻ nội tâm hưng phấn.
Vạn Sự Thông là ngay từ lúc ở Tấn Dương cũng đã nói qua, đối với việc này đương nhiên không có dị nghị.
Mai Mai cũng không phản bác, chỉ hừ nhẹ một tiếng, lớn tiếng nói:
"A Thương, ngươi như vậy thật là không đáng yêu a! Bất quá nha! Có thể đi theo ngươi đương nhiên tốt! Ừ! Còn có thể gặp được Tiêu ca ca, đây thật sự là một lựa chọn không sai!"
Đối với việc này, Như Thương chỉ cười trong lòng, cũng không có tâm tình theo hắn tán dóc thêm nữa.
Dù cho khi Mai Mai nói chuyện, ánh mắt cùng động tác đều hết sức đáng yêu, nhưng vẫn như cũ rất mơ hồ kích động một chỗ dây thần kinh của nàng.
Không sai, là Tiêu Phương.
Có thể gặp được Tiêu ca ca......
Thật có thể sao?
Vạn Sự Thông đã gặp Tiêu Phương, hắn nói với Như Thương là Tiêu Phương đang điều tra chuyện gì đó.
Nhưng Như Thương không nghĩ ra hắn rốt cuộc là đang điều tra những cái gì.
Lại càng không hiểu là chuyện gì quan trọng đến nỗi cũng không thể gặp nàng một lần.
Là sợ sau khi gặp mặt, cũng không có cách nào giải thích một phen lừa gạt ở trong Dược Vương Cốc và Thục Đô sao?
Nếu quả thật sợ, khi đó vì sao lại không lựa chọn thành thực nói cho biết đi?
Nhưng thật ra thì......
Nàng trách Tiêu Phương sao?
Đáp án đương nhiên là phủ định.
Sinh mệnh hai kiếp, nếu như lừa gạt xuất hiện ở đời trước, vậy hẳn là một trận chém giết quyết định Sinh Tử.
Nhưng mà xuất hiện ở đây, đối tượng lại là Tiêu Phương, nàng có thể làm cũng chỉ có một lựa chọn khác —— Giải thích, và tha thứ.
Như Thương thật sự cảm thấy mình đã thay đổi thật nhiều, tiếp xúc ở cùng Tiêu Phương trong bốn năm, hắn không hay không biết đã ảnh hưởng đến nàng.
Vô luận là từ tác phong làm việc hay là tính tình trong lòng, đã xảy ra một chút biến hóa không dễ dàng phát giác.
Mặt đất lõm sâu xuống mọc lên một ngọn núi, hoàn cảnh chung quanh bởi vì lần bùng nổ của một trăm năm trước, toàn bộ cũng đã bao phủ thành tro bụi nham thạch.
Dĩ nhiên, địa phương đó cũng không phải nhất định không có người ở.
Nàng nghe nói Các chủ Ẩn Nguyệt các có một căn nhà ở vùng lân cận Xích Liệt Sơn, trong vòng một năm chắc chắn là phải có người ở lại một khoảng thời gian.
Bất quá chuyện ngày trước cùng với nàng không liên quan, tuy là biết, căn bản cũng không có làm nàng suy nghĩ.
Nhưng bây giờ không giống, mạng con tin của Vạn Sự Thông và Mai Mai tập trung ở tại địa điểm Xích Liệt Sơn, vậy thì phải cẩn thận nghiên cứu cái địa phương kia một chút.
Nhưng, nói là cẩn thận nghiên cứu, nhưng căn bản cũng không có thời gian như vậy.
Dùng lời nói Vạn Sự Thông mà nói, ngay từ lúc hắn đến trấn nhỏ này không đợi liên lạc với Mai Mai, cũng đã nhận được tuyến báo, nói Các chủ tự mình xuất phát, đi hướng Xích Liệt Sơn.
Hắn biết sự tình bại lộ, lòng nóng như lửa đốt.
Lập tức đã nghĩ không đợi Mai Mai tự mình trực tiếp đuổi theo, nhưng rốt cuộc lý trí vẫn chiếm thượng phong.
Mình đuổi theo, chẳng những không cứu được người nhà, sợ là còn có thể hại bọn họ.
Như Thương biết tâm tư của hắn, cũng nhìn ra được Mai Mai đang trấn định bề ngoài vội vàng xuống.
Vì vậy không hề trì hoãn, lập tức liền phân phó người của Mai Mai nhanh chóng chuẩn bị một ít thức ăn, mọi người dùng tốc độ nhanh nhất lắp đầy bụng, cả đêm giục ngựa chạy như điên hướng tới chỗ Xích Liệt Sơn.
Theo Vạn Sự Thông đã nói, từ chỗ này đi tới Xích Liệt Sơn, coi như không ngủ không nghỉ, cũng phải bốn ngày.
Người dĩ nhiên không thể không ăn cơm không ngủ, người chịu được ngựa cũng không chịu nổi.
Huống chi lần này bọn họ đi là phải liều mạng, nếu như thể lực đều tiêu hao ở nửa đường, vậy thì rất không đáng rồi.
Cho nên mọi người thương nghị xong, vào mỗi đêm sẽ nghỉ ngơi, chỉ có điều thời gian nghỉ ngơi phải rút lại tới mức ngắn nhất.
Mỗi ngày ngủ hai canh giờ, không thể chỉ đi đường nhỏ, phải bảo đảm một lần ở qua thành trấn, mục đích là thay ngựa.