Chẳng qua Tần Như Thương nghĩ, hết chín mươi chín chấm chín phần trăm là khả năng bọn họ lựa chọn tự bảo vệ tánh mạng.
Bên trong này ngoại trừ nàng, sợ là tại đây cũng không ai có năng lực ở dưới điều kiện tồi tệ này vẫn có thể hành động tự nhiên.
Nhưng cũng không chắc, trong lòng nàng xoay chuyển suy nghĩ một cái, lại nghĩ tới người có chứng bệnh cô độc kia. Có thể là trực giác, nàng cảm thấy hắn không phải là một người sứ giả lơ mơ bình thường, mặc dù dáng vẻ lúc nào cũng mở nửa mắt mệt mỏi muốn ngủ, thỉnh thoảng từ giữa mắt chợt hiện ra ánh sáng nhưng vẫn bị nàng bắt gặp.
Thật ra, Tần Như Thương cũng không phải là có lòng tốt xả thân đi cứu người.
Bởi vì trong tư tưởng nàng thân là lính đặc chủng, cho tới bây giờ cũng không từng có khái niệm này.
Bảo vệ tánh mạng, hoàn thành nhiệm vụ, đây mới là điều nàng muốn tuân thủ nguyên tắc.
Về phần cứu người, trừ phi là có toan tính lợi ích, nếu không thì tuyệt đối nàng sẽ không làm.
Cho nên hiện tại Tần Như Thương lựa chọn ra tay cứu giúp, hoàn toàn bởi vì sợ trận biến cố này có quá nhiều người chết, khiến cho hành trình đến Tây Dạ lần này bị bỏ dỡ nửa chừng.
Mặc dù thời gian của nàng cũng không gấp, nhưng lại không rãnh rỗi đến có thể trì hoãn như thế.
“Ầm!”
Lại là một người từ bên cạnh đụng vào thân thể của nàng, Như Thương vươn tay ôm vào, lập tức liền biết đối phương chính là Liên Nhi.
Đứa nhỏ này nhỏ nhất cũng gầy nhất, nếu như không phải là bị nàng ngăn cản, gió lớn như vậy suýt nữa có thể trực tiếp thổi nàng tới phía chân trời.
Mặc dù ở thời điểm này không ai dám đi đông đi tây, nhưng người hai mắt bị mù như Liên Nhi so người khác vẫn khủng hoảng hơn rất nhiều.
Tần Như Thương không thể cố định nàng lại giống như những người khác, muốn tìm kiếm còn người nào khác hay không, nhưng khi cánh tay vươn ra vung mấy cái ở bốn phía, cũng không có phát hiện được người khác.
Vì vậy nàng dứt khoát ôm Liên Nhi vào trong ngực, xé áo ngoài của mình che phủ trên mặt nàng, dù sao cũng xem như là ngăn trở được một chút bão cát.
Đã có thể vào lúc này, lại nghe thấy Liên Nhi đến gần bên tai nàng, dùng sức lực thật lớn hét lên:
"Ta từ trong một lều vải bò ra ngoài, bên kia có một cái lều bị bão cát lấp lại, bên trong còn có vài người!"
Bốn phía lều vải bắt đầu kịch liệt run rẩy, Như Thương cảnh giác ngồi đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra xem một chút, không nghĩ đến đỉnh đầu lều trại lập tức bị gió xốc lên, bão các xâm nhập tiến vào, bốn phía xung quanh lều vải cũng theo sát phía sau bị đánh văng xa.
Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn, tiếc rằng bão cát quá lớn, đưa tay ra không thấy được năm ngón, sao có thể nhìn được rõ ràng lều vải bị đánh đến nơi nào.
Gió thật sự quá lớn, Như Thương thử đứng lên, lại phát hiện chỉ cần người đứng thẳng lên lập tức sẽ bị gió đánh ngã.
Nàng không có cách nào, đành phải tiếp tục ngồi xổm xuống, đồng thời cắm thẳng một bàn tay vào mặt đất, mượn nơi để ổn định thân hình của mình.
Kinh nghiệm sa mạc nàng có, những người Tây Dạ này cũng có, nhưng những người tham gia múa lại không có.
Như Thương cảm thấy thỉnh thoảng sẽ có một người lăn qua cạnh nàng, những người đó căn bản không cách nào phát ra tiếng kêu cứu, chỉ cần mở miệng ra, lập tức liền bị hạt cát lắp đầy.
Nàng dựa vào trực giác bắt được ba người, sau đó kéo cánh tay những người đó lại cùng một chỗ, đè tay của bọ cắm vào bên trong mặt cát.
Những người đó cuối cùng cũng không phải quá ngu dốt, một chút đã hiểu được ý đồ của nàng.
Vài người kéo lại ở một chỗ, đưa tay cắm cố định vào trong cát vàng, hiện tại mới không bị gió thổi bay.
Tần Như Thương biết thời gian trước mắt cấp bách, cứu một người tính một người, gió bão này đánh tới, lại không biết sẽ tạo thành thảm kịch như thế nào.
Nàng cúi người xuống đất, cả người gần như hoàn toàn là nằm sát trên mặt đất, một bàn tay ở trong cát hướng về một cái tay khác, liền bắt đầu dựa vào cảm giác từng bước từng bước nắm bắt nhau.
Loại tình cảnh này là thuộc về nhân viên lính đặc chủng cùng một người có khả năng khác thường, mặc dù bão cát gào thét càng lúc càng lớn, nhưng các nàng vẫn có thể từ trong phân biệt rõ ra từng loại âm thanh khác nhau.
Tất cả lều vải đều bị thổi lên, những người Tây Dạ kia cũng không biết là đang cứu người hay là tự cứu mình.