Như Thương cảm thấy thật sự hưởng thụ, loại cảm giác được người mang bay trước kia chỉ có ở chỗ Tiêu Phương mới có thể hưởng thụ được!
Hiện tại có Vạn Sự Thông cùng Mai Mai, vốn tưởng rằng chỉ là có thêm hai trợ thủ, nhưng không ngờ lại còn có công hiệu này.
Tình thế vốn khẩn trương nhưng bởi vì lúc này nàng đột nhiên cười một tiếng nên hòa hoãn lại không ít, Mai Mai bên trái bĩu môi, liếc nàng một cái, sau đó nói:
"A Thương ngươi đang nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái gì, làm sao còn cười được!"
Vạn Sự Thông không dám hỏi, nhưng cũng chuyển qua ánh mắt, chờ nghe Như Thương nói như thế nào.
Không ngờ, nữ tử tuyệt mỹ ở giữa thu lại dáng vẻ vừa tươi cười, ngược lại dùng một loại vẻ mặt cùng giọng nói nghiêm túc nói với hai người hắn:
"Về sau loại chuyện bay tới bay lui này, mỗi ngày một lần!"
Lời vừa dứt, ba người đã rơi tới miệng núi lửa.
Nam tử đi lên trước một bước tới đã xuôi theo thang mây bò đi vào, Như Thương không nói hai lời, liền đi theo vào bên trong.
Vạn Sự Thông và Mai Mai rất cẩn thận bảo hộ nàng, đồng thời nhạy bén cảnh giác động tĩnh bên trong.
Núi lửa cao bao nhiêu, thì bên trong sâu bấy nhiêu, thang mây chỉ đáp đến giữa sườn núi, còn dư lại một nửa cũng chỉ có thể tự mình nhảy xuống.
Độ cao như vậy Như Thương cũng không cần người giúp một tay, tung người nhảy một cái liền vững vàng rơi xuống đất.
Tiếp theo đến, Vạn Sự Thông và Mai Mai đã ở cùng một thời gian rơi xuống mặt đất, ngay sau đó ba người đi vào bên trong, nhưng thấy được không gian mênh mông xung quanh bốn phía toàn bộ đều chồng chất bao nhiêu là hỏa pháo.
Có hơn mười người tử sĩ đứng vòng quanh, trong tay cũng xách theo cây đuốc lạnh lùng nhìn về phía ba người đi vào.
Như Thương lạnh lẽo lướt qua một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại ở một lão giả bình tĩnh ngồi ổn định ở trong sân.
Người nọ sắc mặt đồng cổ, hai mắt như hình chuông (là mắt gì ta), cằm hơi nhọn, lại thêm râu bạc trắng tự nhiên rũ xuống tới cổ áo màu lam.
Hắn vốn nên đã tuổi bảy mươi, nhưng mà chỉ liếc mắt nhìn đến một cái, tối đa cũng vừa qua khỏi bốn mươi mà thôi.
Chủ nhân Ẩn Nguyệt các, nàng đương nhiên nhận ra.
Người hai phe đối mặt trái ngược nhau, Vạn Sự Thông đã bắt đầu dùng ánh mắt tìm kiếm mọi nơi người thân của mình.
Có lẽ, cùng nhau mà chết sẽ là một lựa chọn tốt nhất.
Dù sao đi nữa ngụ ý này cũng nuốt không nổi, chịu tội thay thì xem như có một người!
Ít nhất kéo theo Tần Như Thương hoặc là Vạn Sự Thông hay là Mai Mai, hắn cũng không tính là quá lỗ vốn.
"Dẫn chúng ta vào núi!" Rất lâu không lên tiếng Như Thương đột nhiên mở miệng, nhưng lại ném ra một câu như vậy.
Đến cả Vạn Sự Thông cũng phải vì vậy mà sửng sốt, lập tức hỏi ——
"Vào núi?"
Như Thương gật đầu:
"Đương nhiên phải vào núi! Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp! Các chủ cũng đã phái người ra ngoài đàm phán với chúng ta, chúng ta hào phóng một chút, dứt khoát trực tiếp mặt đối mặt cùng hắn thương lượng, dù sao so với truyền tới truyền lui như vậy sẽ tốt hơn rất nhiều!"
Nói xong, lại nhìn về phía nam tử bị Vạn Sự Thông chế trụ, cười lạnh một tiếng, nói:
"Ta cũng không muốn phải đối diện với một người xa lạ mà khí thế lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, như thế —— ta sẽ khống chế không được tay của mình, rất có thể trực tiếp giết chết!"
Lúc nàng nói chuyện, một bàn tay lập tức đưa đến trước mắt, thỉnh thoảng còn vặn vẹo cổ tay.
Một hình tượng rất bình thường, nhưng nam tử đối diện nhìn thấy mà phát hoảng.
"Dẫn chúng ta đi vào!" Nàng nhắc lại một lần nữa, khi đó, Mai Mai cũng đứng trở lại bên cạnh nàng.
Nam tử kia không thể phản bác, hừ lạnh một tiếng, sau đó ngẩng đầu trông nhìn về hướng đỉnh núi, lên tiếng nói:
"Được! Có thể lên đến, thì đi theo đi!"
Vạn Sự Thông buông tay ra, liền thấy nam tử kia giống như Hùng Ưng trước đó, vừa chạy bình thường "Vèo" một cái, kề sát vào núi lên thẳng phía chân trời.
Khinh công của Như Thương là theo Tiêu Phương học được, không tính là tốt, nhưng cũng không kém.
Nhưng muốn đi lên ngọn núi này, vẫn phải cố hết sức.
Mà nàng không được, cũng không có nghĩa người khác cũng không được.
Vạn Sự Thông và Mai Mai mặc dù đánh nhau không bằng nàng, nhưng khinh công thì lại khá tốt.
Lúc này thấy Như Thương nhìn tới hai người, bọn họ một câu cũng không nhiều lời, lập tức một trái một phải chia ra đứng hai bên, sau đó nâng lên cánh tay Như Thương, rồi hô một tiếng, liền hướng lên phía trên đuổi theo lướt qua nam tử kia!