Mà Mai Mai còn lại hơi lệch đầu đi, cẩn thận dịch dịch đón một con thiêu thân rơi xuống đầu vai của mình.
Không bao lâu, thiêu than kia bay đi, hắn lại nhìn hướng Như Thương, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Mặc dù không nói chuyện, nhưng Như Thương cũng hiểu được, Mai Mai nhất định đã một phen an bài xong những bằng hữu đặc biệt ở trong lửa núi này.
Trong miệng núi lửa côn trùng có cánh rất nhiều, Như Thương tin tưởng Mai Mai không hề đã bố trí phần này.
Có rất nhiều là do ở trong hoàn cảnh oi bức tự nhiên mà sinh trưởng, ngoại trừ côn trùng có cánh, còn có rất nhiều châu chấu sống nhờ trên mõm núi đá.
Cũng chính vì vậy, tiếp cận con thiêu thân kia mới không dẫn tới sự chú ý của người khác.
Đây cũng chính là nguyên nhân Mai Mai lựa chọn loại động vật này tương trợ!
Như Thương cũng không biết một ít thiêu thân này làm được cái gì, nhưng Mai Mai nếu đã gật đầu với nàng, ít nhất đã nói lên con tin trước mắt đều an toàn.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía chủ nhân Ẩn Nguyệt các, từ lúc lần đầu tiên gặp nhau trong ánh mắt đối phương để lộ ra vẻ kinh ngạc vẫn không có thoát khỏi mắt của Như Thương.
Nhưng nàng đã thành thói quen, bởi vì cái tướng mạo này mà đưa tới tất cả nàng cũng sớm đã quen.
Nàng chỉ mang theo một ý cười lạnh lười nhác cùng đối diện nhìn nhau, ai cũng không mở miệng trước nói một câu.
Mai Mai và Vạn Sự Thông bên cạnh rất phối hợp cũng không nói gì, trải qua một thời gian dài, rốt cuộc không ngờ nghe được từ phía đối phương phát ra một tiếng than nặng, không kềm được trước tiên, cuối cùng vẫn là Các chủ.
"Quen biết nhiều năm, A Thương, hôm nay mới nhìn thấy hình dáng của ngươi, quả nhiên là...... Là....."
Hắn dường như muốn tìm một ngôn ngữ chính xác để hình dung gương mặt này của Tần Như Thương, nhưng vừa ra đến bên khóe miệng lại bị nghẹn lời.
Tất cả từ hình dung giống như cũng không đủ chính xác để tổng quát, nói nàng đẹp, quả thực là đẹp, nhưng mà chỉ có một chữ đẹp thì còn khác xa không đủ.
Nói nàng lạnh, cũng xác thực lạnh, nhưng mà trong lạnh đồng thời lại có hàm chứa một chút ôn nhu, ở bên trong ôn nhu lại có chút chút yêu mị.
Dĩ nhiên, hơn nữa chính là mặt như băng sương, là tàn khốc.
Như Thương cảm thấy thật sự hưởng thụ, loại cảm giác được người mang bay trước kia chỉ có ở chỗ Tiêu Phương mới có thể hưởng thụ được!
Hiện tại có Vạn Sự Thông cùng Mai Mai, vốn tưởng rằng chỉ là có thêm hai trợ thủ, nhưng không ngờ lại còn có công hiệu này.
Tình thế vốn khẩn trương nhưng bởi vì lúc này nàng đột nhiên cười một tiếng nên hòa hoãn lại không ít, Mai Mai bên trái bĩu môi, liếc nàng một cái, sau đó nói:
"A Thương ngươi đang nghĩ ra cái chủ ý quỷ quái gì, làm sao còn cười được!"
Vạn Sự Thông không dám hỏi, nhưng cũng chuyển qua ánh mắt, chờ nghe Như Thương nói như thế nào.
Không ngờ, nữ tử tuyệt mỹ ở giữa thu lại dáng vẻ vừa tươi cười, ngược lại dùng một loại vẻ mặt cùng giọng nói nghiêm túc nói với hai người hắn:
"Về sau loại chuyện bay tới bay lui này, mỗi ngày một lần!"
Lời vừa dứt, ba người đã rơi tới miệng núi lửa.
Nam tử đi lên trước một bước tới đã xuôi theo thang mây bò đi vào, Như Thương không nói hai lời, liền đi theo vào bên trong.
Vạn Sự Thông và Mai Mai rất cẩn thận bảo hộ nàng, đồng thời nhạy bén cảnh giác động tĩnh bên trong.
Núi lửa cao bao nhiêu, thì bên trong sâu bấy nhiêu, thang mây chỉ đáp đến giữa sườn núi, còn dư lại một nửa cũng chỉ có thể tự mình nhảy xuống.
Độ cao như vậy Như Thương cũng không cần người giúp một tay, tung người nhảy một cái liền vững vàng rơi xuống đất.
Tiếp theo đến, Vạn Sự Thông và Mai Mai đã ở cùng một thời gian rơi xuống mặt đất, ngay sau đó ba người đi vào bên trong, nhưng thấy được không gian mênh mông xung quanh bốn phía toàn bộ đều chồng chất bao nhiêu là hỏa pháo.
Có hơn mười người tử sĩ đứng vòng quanh, trong tay cũng xách theo cây đuốc lạnh lùng nhìn về phía ba người đi vào.
Như Thương lạnh lẽo lướt qua một vòng, cuối cùng đưa ánh mắt dừng lại ở một lão giả bình tĩnh ngồi ổn định ở trong sân.
Người nọ sắc mặt đồng cổ, hai mắt như hình chuông (là mắt gì ta), cằm hơi nhọn, lại thêm râu bạc trắng tự nhiên rũ xuống tới cổ áo màu lam.
Hắn vốn nên đã tuổi bảy mươi, nhưng mà chỉ liếc mắt nhìn đến một cái, tối đa cũng vừa qua khỏi bốn mươi mà thôi.
Chủ nhân Ẩn Nguyệt các, nàng đương nhiên nhận ra.
Người hai phe đối mặt trái ngược nhau, Vạn Sự Thông đã bắt đầu dùng ánh mắt tìm kiếm mọi nơi người thân của mình.