"Nổ tung núi lửa này, đối với ngươi không có chỗ tốt!" Như Thương không có rảnh nói nhảm với hắn, dứt khoát liền mở ra miệng nói: "Muốn sống, hợp tác với ta là lựa chọn tốt nhất!"
Ai ngờ đối phương lại cười khổ, rất là mệt mỏi khoát khoát tay:
"Muộn rồi! Ngay từ lúc người hoàng gia tìm tới cửa, thì ta đã lựa chọn đứng chung một chỗ với bọn họ. Ngươi đây có một người, mà sau lưng ta lại là cả một Ẩn Nguyệt Các, đâu có thẩm quyền như ngươi tiêu sái như vậy!"
"Vậy nên dùng con tin ép buộc nhóm tứ kiệt làm việc cho ngươi?" Như Thương nói, không chút nào nhượng bộ. "Trả giá bằng cùng nhau chết, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra!"
Nói đến đây, nàng không kiên nhẫn nữa, trực tiếp vươn tay lên chỉ phía trước, nói:
"Hoặc là thả con tin để chúng ta rời đi, hoặc là làm theo cách nghĩ của ngươi, dứt khoát đốt núi lửa này! Đến lúc đó ta muốn nhìn xem, cuối cùng là ai chết ai sống!"
Vừa dứt lời, chợt nghe trong một góc nghiêng phía trước đột nhiên có âm thanh khác thường vọt lên! Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn tới chỗ đó.
Chỉ thấy chỗ kia có hai vật gì đó đen tuyền đang chậm rãi di chuyển tới chính giữa, tốc độ rất chậm, nhưng lại vọt lên không trung, không có rơi xuống đất.
Vạn Sự Thông nhíu lại mắt, há mồm liền nói:
"Linh Nhi!"
Hắn vừa kêu hô, Như Thương cũng lập tức phát hiện phía trên đoàn đen thùi gì đó đang nâng hai người!
Một người là nam nhân trung niên, một người còn lại là tiểu cô nương mười mấy tuổi!
Nàng biết đó chính là người nhà của Vạn Sự Thông và Mai Mai, mà đoàn bóng đen chuyển động là do ngàn vạn con thiêu thân hợp thành một chỗ.
Lúc này thiêu thân dùng hết toàn lực nâng người lên, từng chút bay lên tới giữa không trung, thẳng tới miệng núi lửa.
Mọi người lại ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh nơi miệng núi chẳng biết lúc nào lại đứng hai đầu gấu đen to lớn!
Thiêu thân không ngừng bay lên, tiếng rống của hai đầu gấu đen cũng dần dần gia tăng!
Lúc này, Mai Mai bên cạnh nàng cũng dùng thanh âm đồng dạng đáp lại, Như Thương theo trực giác phán đoán, có lẽ là hai chữ —— Cám ơn!
Mà Mai Mai còn lại hơi lệch đầu đi, cẩn thận dịch dịch đón một con thiêu thân rơi xuống đầu vai của mình.
Không bao lâu, thiêu than kia bay đi, hắn lại nhìn hướng Như Thương, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Mặc dù không nói chuyện, nhưng Như Thương cũng hiểu được, Mai Mai nhất định đã một phen an bài xong những bằng hữu đặc biệt ở trong lửa núi này.
Trong miệng núi lửa côn trùng có cánh rất nhiều, Như Thương tin tưởng Mai Mai không hề đã bố trí phần này.
Có rất nhiều là do ở trong hoàn cảnh oi bức tự nhiên mà sinh trưởng, ngoại trừ côn trùng có cánh, còn có rất nhiều châu chấu sống nhờ trên mõm núi đá.
Cũng chính vì vậy, tiếp cận con thiêu thân kia mới không dẫn tới sự chú ý của người khác.
Đây cũng chính là nguyên nhân Mai Mai lựa chọn loại động vật này tương trợ!
Như Thương cũng không biết một ít thiêu thân này làm được cái gì, nhưng Mai Mai nếu đã gật đầu với nàng, ít nhất đã nói lên con tin trước mắt đều an toàn.
Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn về phía chủ nhân Ẩn Nguyệt các, từ lúc lần đầu tiên gặp nhau trong ánh mắt đối phương để lộ ra vẻ kinh ngạc vẫn không có thoát khỏi mắt của Như Thương.
Nhưng nàng đã thành thói quen, bởi vì cái tướng mạo này mà đưa tới tất cả nàng cũng sớm đã quen.
Nàng chỉ mang theo một ý cười lạnh lười nhác cùng đối diện nhìn nhau, ai cũng không mở miệng trước nói một câu.
Mai Mai và Vạn Sự Thông bên cạnh rất phối hợp cũng không nói gì, trải qua một thời gian dài, rốt cuộc không ngờ nghe được từ phía đối phương phát ra một tiếng than nặng, không kềm được trước tiên, cuối cùng vẫn là Các chủ.
"Quen biết nhiều năm, A Thương, hôm nay mới nhìn thấy hình dáng của ngươi, quả nhiên là...... Là....."
Hắn dường như muốn tìm một ngôn ngữ chính xác để hình dung gương mặt này của Tần Như Thương, nhưng vừa ra đến bên khóe miệng lại bị nghẹn lời.
Tất cả từ hình dung giống như cũng không đủ chính xác để tổng quát, nói nàng đẹp, quả thực là đẹp, nhưng mà chỉ có một chữ đẹp thì còn khác xa không đủ.
Nói nàng lạnh, cũng xác thực lạnh, nhưng mà trong lạnh đồng thời lại có hàm chứa một chút ôn nhu, ở bên trong ôn nhu lại có chút chút yêu mị.
Dĩ nhiên, hơn nữa chính là mặt như băng sương, là tàn khốc.