Cùng lúc đó, rất nhiều tử sĩ Ẩn Nguyệt Các ở bên dưới cũng phản ứng, một người dẫn đầu chỉ huy xuống, ào ào xoay tay rút trường cung tùy thân.
Như Thương một khắc không đợi, vừa thấy những người đó ý muốn giương cung, vội vàng quát to Vạn Sự Thông một tiếng:
"Động thủ!"
Lời vừa ra khỏi miệng, ở chỗ đó không còn bóng dáng của Tần Như Thương! Người vào lúc nói chuyện đồng thời chạy lên phía trước, dùng tư thế tia chớp đến bên người lão Các chủ.
Vạn Sự Thông đương nhiên hiểu ý tứ một câu động thủ của nàng, vì vậy thân hình thoắt một cái, chạy thẳng tới liền giết chết những tử sĩ chuẩn bị khai cung!
Trong lúc nhất thời âm thanh chém giết nổi lên bốn phía, ngay cả Mai Mai cũng gia nhập chiến đấu.
Nhưng hắn cũng không có đi giúp đỡ Vạn Sự Thông, mà lao tới bên người những tử sĩ đang canh giữ cạnh hỏa pháo.
Tất cả mọi người hiểu, nói trắng ra chính là kéo dài thời gian! Muốn kéo dài thời gian đủ để cho những con thiêu thân này mang con tin ra khỏi núi lửa!
Trong lúc nhất thời, trong miệng núi lửa đại loạn.
Chủ nhân Ẩn Nguyệt Các hung ác áp sát người, liền chém thẳng một chưởng về phía Tần Như Thương đang vọt chạy đến. Ở trong hoàn cảnh oi bức gần như không có lực hút, trong nháy mắt nổi lên một chưởng gió mười phần sức lực.
Như Thương hai mắt trừng lớn, xem xét trước mặt, đúng là tránh cũng không tránh, hàm răng khẽ cắn, hung hăng liền đâm đầu đi vào!
Lão đầu kia liền phát hoảng, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua vừa bắt đầu đã dùng đấu pháp!
Trong lòng nghĩ có bẫy, bởi vì Tần Như Thương không giống người dễ dàng liều mạng.
Nghĩ như thế, lực đạo trong tay hiển nhiên đã có thu về, thậm chí còn dự định vừa không tùy thời đối phó vừa thu chưởng trở về.
Thấy hắn như vậy, trong lòng Như Thương vui mừng, quả nhiên đã bị mình đánh lừa.
Vì thế không chút nghĩ ngợi, thân thể đột nhiên xoay chuyển, nhảy lên cao xoay tròn một vòng, mạnh mẽ chưởng qua lão đầu tử đã không còn mấy phần sức lực.
Khi người tới trước mắt, một tay nâng lên, chỉ một ngón trỏ duỗi ra phía trước, nhưng lại phá được chưởng phong thứ hai Các chủ đang mở ra, thời gian trong nháy mắt khi hắn vươn ra ở lòng bàn tay quẹt xuống bung ra một đường vết máu!
"Nổ tung núi lửa này, đối với ngươi không có chỗ tốt!" Như Thương không có rảnh nói nhảm với hắn, dứt khoát liền mở ra miệng nói: "Muốn sống, hợp tác với ta là lựa chọn tốt nhất!"
Ai ngờ đối phương lại cười khổ, rất là mệt mỏi khoát khoát tay:
"Muộn rồi! Ngay từ lúc người hoàng gia tìm tới cửa, thì ta đã lựa chọn đứng chung một chỗ với bọn họ. Ngươi đây có một người, mà sau lưng ta lại là cả một Ẩn Nguyệt Các, đâu có thẩm quyền như ngươi tiêu sái như vậy!"
"Vậy nên dùng con tin ép buộc nhóm tứ kiệt làm việc cho ngươi?" Như Thương nói, không chút nào nhượng bộ. "Trả giá bằng cùng nhau chết, vậy mà ngươi cũng nghĩ ra!"
Nói đến đây, nàng không kiên nhẫn nữa, trực tiếp vươn tay lên chỉ phía trước, nói:
"Hoặc là thả con tin để chúng ta rời đi, hoặc là làm theo cách nghĩ của ngươi, dứt khoát đốt núi lửa này! Đến lúc đó ta muốn nhìn xem, cuối cùng là ai chết ai sống!"
Vừa dứt lời, chợt nghe trong một góc nghiêng phía trước đột nhiên có âm thanh khác thường vọt lên! Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn tới chỗ đó.
Chỉ thấy chỗ kia có hai vật gì đó đen tuyền đang chậm rãi di chuyển tới chính giữa, tốc độ rất chậm, nhưng lại vọt lên không trung, không có rơi xuống đất.
Vạn Sự Thông nhíu lại mắt, há mồm liền nói:
"Linh Nhi!"
Hắn vừa kêu hô, Như Thương cũng lập tức phát hiện phía trên đoàn đen thùi gì đó đang nâng hai người!
Một người là nam nhân trung niên, một người còn lại là tiểu cô nương mười mấy tuổi!
Nàng biết đó chính là người nhà của Vạn Sự Thông và Mai Mai, mà đoàn bóng đen chuyển động là do ngàn vạn con thiêu thân hợp thành một chỗ.
Lúc này thiêu thân dùng hết toàn lực nâng người lên, từng chút bay lên tới giữa không trung, thẳng tới miệng núi lửa.
Mọi người lại ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh nơi miệng núi chẳng biết lúc nào lại đứng hai đầu gấu đen to lớn!
Thiêu thân không ngừng bay lên, tiếng rống của hai đầu gấu đen cũng dần dần gia tăng!
Lúc này, Mai Mai bên cạnh nàng cũng dùng thanh âm đồng dạng đáp lại, Như Thương theo trực giác phán đoán, có lẽ là hai chữ —— Cám ơn!