Vào lúc vừa di chuyển, chợt có cảm giác kỳ quái, hình như song song với chỗ với nàng cũng có một người đang tìm cách chạy lên phía trước, tốc độ so với nàng còn nhanh hơn mấy phần.
Đúng, người kia đang chạy, thân mình nửa thẳng, không giống như nàng phải kề sát đất mà đi.
Điều này nói rõ năng lực sinh tồn trong sa mạc của hắn, nếu so với nàng thì mạnh hơn rất nhiều, cũng sẽ không phải là người của đội múa.
Trong lòng nàng mơ hồ có thể đoán ra là ai, nhưng vẫn không biết hắn chạy như vậy là vì cái gì, chẳng lẽ giống như nàng đi cứu người?
Như Thương cảm giác lúc này như đã đến được vị trí người bị chôn, đi về phía mảnh lều sụp đổ, nàng duỗi tay ở trong cát chạm được đến cơ thể của người.
Tần Như Thương đưa tay duỗi xa hơn bên trong, nắm lấy người vừa chạm đến, cắn răng một cái, sau đó liều mạng dùng toàn lực túm lấy người đó kéo ra ngoài.
Cùng lúc đó, người đã cùng nhau chạy tới với nàng, cũng làm động tác giống như nàng.
Hai người lần lượt đến gần, cho dù nàng không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm giác được đối phương đang làm gì.
Huống chi năng lực mắt của Như Thương rất cao, mặc dù tầm nhìn ở đây là không, nhưng cũng mơ hồ có thể nhìn ra chút hình ảnh.
Đúng như nàng suy nghĩ, người tới chính là người Tây Dạ mà nàng vẫn cho là có chứng bệnh cô độc, hắn ra tay cứu giúp để cho Tần Như Thương giảm bớt không ít áp lực.
Sức lực nam nhân rốt cuộc vẫn lớn hơn, tốc độ Cô Độc Chứng túm người từ trong cát ra rất nhanh, chỉ chốc lát đã kéo ra ngoài được bốn người.
Bên này Tần Như Thương cũng túm ra được hai, một nữa tình trạng những người đó đã bị hôn mê, mặc dù được cứu ra, nhưng ngay sau đó gục trên mặt đất, còn hô hấp, nhưng không có hơi sức để cử động.
Cô Độc Chứng cũng không biết từ đâu lôi ra một sợi dây thừng, mò mẫm liền trói mọi người lại với nhau, cứu tất cả đi lên.
Nàng biết làm như vậy là vì phòng ngừa thời điểm ý thức những người đó còn mơ hồ sẽ bị gió thổi bay, vì thế liền không quan tâm, đi lên phía trước vài bước tiếp tục trong cát tìm người.
Liên Nhi không biết người cứu nàng là ai, nàng chỉ sờ loạn xạ đến bên tai người đó, sau đó liền mạng thay người cầu xin giúp đỡ.
Tần Như Thương thầm nghĩ thật phiền toái, hiện tại cát chảy quá lớn, mỗi lần bị chôn vào làm không tốt sẽ trở ra không được.
Nhưng Liên Nhi không nhìn thấy đông tây, nàng không phân biệt rõ phương hướng, nàng chỉ biết có người bị chôn, không cách nào chỉ ra chính xác địa điểm.
Cũng may Như Thương nhớ được phương hướng khi nàng bị thổi vào đụng trên người mình, vì vậy lập tức nghiêng người, hướng vị trí đó chạy đi.
Nàng một tay lội dưới cát, một tay ôm cả người Liên Nhi, hành động trở lực cực lớn. Đang suy nghĩ làm thế nào tìm một chỗ an toàn cho Liên Nhi trước, duỗi tay vẫn cắm ở trong cát về phía trước, tay chợt đụng phải một vật cứng, đau đến nàng phải nhếch mép.
Bất quá nàng lập tức vui vẻ, bởi vì Như Thương phát hiện khối nhô ra đó chính là một tảng đá lớn. Hoặc nói đó là một bức tường đổ, có thể nơi này trước kia từng có một tòa nhà, về sau bị phá bỏ.
Nàng không thể suy nghĩ nhiều, vội vàng rút tay ra ngoài, kéo Liên Nhi lại trước người, một bên ra dấu ý bảo nàng ôm lại, một bên lớn tiếng kêu lên:
"Dùng sức ôm, không cần buông tay! Ta đi bên kia cứu người!"
Có lẽ là nghe được tiếng nói của Như Thương, tiểu cô nương hung hăng ngẩng đầu lên, một loại tin tưởng tuyệt đối không cần ngôn ngữ để biểu đạt, nhưng vẫn thể hiện rõ ràng.
Đáy lòng Như Thương co rúm một chút, nàng không nói lên được loại cảm giác này, cũng không biết là đau lòng hay là cái gì, tóm lại nàng hiểu được, nếu không phải sợ chậm trễ kế hoạch của mình, nàng là tuyệt đối sẽ không ra tay cứu giúp.
Cho nên trước khi đi khoét hai mắt của tên sứ giả Tây Dạ, cũng coi như là vì báo thù cho Liên Nhi.
Chẳng qua là nàng thấy tức, nên cố tình đi so đo với người Tây Dạ một chút, rốt cuộc ai ác độc hơn ai.
Thấy Liên Nhi tạm thời không có gì trở ngại, Như Thương một khắc cũng không ngừng chạy về phía mục tiêu.
_________________