Kiên trì như vậy ba hiệp, nhánh cây trong tay đã bị nham thạch nóng chảy ăn mòn không còn một mảnh, cũng không còn dư một chút nào.
Bất đắc dĩ rút tay lại, làm cho một đoạn nhỏ còn nắm trong tay cũng rơi xuống.
Con đường phía trước vẫn không có điểm dừng, đây đã là cuối cùng nội lực, nếu không tìm được một chỗ đặt chân để thở, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của mình rơi vào trong dòng lửa chảy cuồn cuộn hóa thành xương trắng.
Nhưng... Phải đặt chân xuống đâu đây?
Nàng tận lực khống chế mưa rơi, vậy mà bất kể cố gắng thế nào đi nữa, cũng không có cách nào tiếp tục gọi cơn mưa xối xả đến để đối kháng với nham thạch nóng chảy!
Thậm chí ngay cả tia sáng đỏ trong mắt cũng đang từng chút chậm rãi ẩn mất!
Như Thương biết, đây không phải là pháp lực nàng không đủ, mà là lúc nãy đã dùng toàn bộ nội lực vào khinh công để cho thân thể mình bay lên không.
Mặc dù làm phép gọi mưa chỉ dựa vào tinh lực chứ không phải nội lực, nhưng nội lực đang phát huy mức độ siêu cường như thế, thì vẫn không có biện pháp ngưng lại thần trí để làm qua cái khác.
Muốn dùng mưa rơi chống đỡ với núi lửa phun trào, đó thật sự không phải là chuyện dễ dàng. Nàng đương nhiên là có thể làm được, nhưng lại tuyệt đối không có khả năng hoàn thành ở dưới tình huống này.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Như Thương chỉ cảm giác mình đến một chút hơi sức cuối cùng cũng sắp thở không được nữa rồi. Không khí xung quanh càng ngày càng nóng bức, cũng càng ngày càng mỏng manh.
Nàng thật sự rất hoài nghi bản thân lúc này nếu như phun ra một hơi thở, sợ rằng cũng không có nửa giọt dưỡng khí có thể hút về.
Độ cao bắt đầu giảm xuống, Như Thương thử nhấc lên mấy lần, đều biểu lộ thất bại.
Nham thạch nóng chảy ở phía dưới với động đất mãnh liệt, một cơn sóng nhiệt bên dưới đánh lên một mảnh gốc áo của nàng.
"Xuy lạp" một tiếng, đã làm cho vật liệu may mặc cháy sạch không còn một mảnh.
Như Thương giật mình một cái, tinh thần có chút tan rã lần nữa tỉnh táo lại.
Nhưng mà có ích lợi gì đây?
Ngoại trừ càng thêm ý thức được rõ ràng ông trời thật sự muốn mình chết ra, chính là một rõ hai ràng nhìn thấy quá trình bản thân chết!
Đáng tiếc! Nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm!
Bên này núi lửa đang phun mạnh mẽ, cả vùng đất dưới chân lại cũng bắt đầu tiếp theo chấn động run rẩy!
Như Thương không lo lắng chấn động này mang đến cho mình bao nhiêu nguy hiểm, nàng chỉ sợ là phạm vi vùng đất rung chuyển quá lớn, sẽ làm cho sát thủ lệnh kia đã lộ ra một góc lại bị cuốn trôi sang nơi khác.
Thân hình nàng tăng nhanh, hợp lực xông lên, cuối cùng ở một vòng tiếp theo đã đến vùng đất rung động phía trước để nhánh cây chạm đến vật mục tiêu.
Một tiếng "Tốt" từ đáy lòng thốt lên, sau đó tiếp tục dùng lực, để nhánh cây kia vững vàng câu lên lệnh bài, nhưng cũng không ngay lập tức dùng tay nhận lấy.
Bên trong nham thạch nóng chảy tiết ra thứ gì đó không thể trực tiếp dùng tay, nếu không chất còn sót lại phía trên vật đủ để thiêu rụi làn da của nàng.
Như Thương duỗi vật nọ đến giữa không trung, lại lấy nhánh cây đảo lộn hai cái, rồi để nước mưa dội rửa sạch sẽ, mới đưa tay cầm lấy.
Nhưng cho dù là như thế, vẫn nóng đến nàng suýt nữa ném đi.
Cũng may còn có thể chịu được, trông thấy vật đã tới tay, Như Thương vội vàng xoay người lại, khẩn trương tìm đường thối lui trở ra!
Thế nhưng không quay đầu lại thì không cần gấp gáp, vừa quay đầu nhưng lại thật sự dọa nàng giật mình.
Là nàng sơ xuất!
Là nàng tính toán sai lầm rồi!
Hoặc là nói, khi người đã vọt đến giữa không trung núi lửa mới đột phát làm cho trở tay không kịp!
Lúc này nham thạch nóng chảy theo núi lửa phun trào cuồn cuộn kéo tới, vốn suy đoán khoảng cách xa mười thước nhưng vừa xông lên, lộ trình đã hoàn toàn bị bao trùm!
Mười thước trong nháy mắt biến thành vô tận, điều này làm cho Như Thương vẫn còn đang vọt ở giữa không trung để chạy lên phía trước lấy làm kinh hãi.
Khinh công miễn cưỡng nhiều lắm thêm được mấy thước, nhưng rất chậm, vẫn là tránh không được rơi xuống!
Nhưng nàng biết, chỉ cần người vừa rơi xuống đất, vậy thì cùng với tử vong không có gì khác biệt rồi.
Lập tức cắn răng một cái, hai chân lui về phía sau nhấc lên, dùng nhánh cây trong tay tạm thời chấm xuống đất, dồn sức một chút rồi nhân cơ hội vận lên nội lực lần nữa!
Lần này, có thể kiên trì hơn hai mươi thước, sau đó lại dùng cách thức như trước để thở.