Hoàn cảnh không có lực hút, nhưng lại bởi vì hắn vung lên một cái mà nổi lên một chút hơi mát. Đến một khắc cuối cùng nàng sắp rơi vào nham thạch nóng chảy, người nọ liền đưa một tay ra, ôm vào trong ngực.
Có một luồng hương trúc quen thuộc xông vào mũi, mang theo hơi thở của tần lĩnh thâm sâu, làm cho suy nghĩ của nàng lập tức liền bay tới những rừng trúc xanh biếc vòng quanh núi, bốn mùa sương lạnh mưa to.
Khóe môi nhếch lên, vết máu nhuộm vạt áo trước của hiệp khách áo trắng, trên vật liệu may mặc trắng muốt trong nháy mắt liền nổi lên màu máu đỏ tươi.
Nhưng Tiêu Phương ngay cả lông mày cũng chưa từng nhíu lại một cái, liền ôm lấy nàng chọn đường mà bay, vùn vụt thoáng cái đã vọt ra ngoài mấy trượng.
Đây mới thật sự là bay!
Như Thương biết, so với khinh công của mình, đó quả thật ngay cả nhảy ba cấp vẫn không bằng.
Gắng gượng giãy giụa giơ cánh tay lên, gắt gao bắt lấy vạt áo ân nhân cứu mạng, khóe miệng vào lúc này lại nổi lên một tia cười khổ.
Nàng nói:
"Tiêu Phương, cuối cùng ngươi đã tới!"
Đầu tham lam mà dụi vào trong ngực hắn, cánh tay ôm lấy cơ thể hắn càng thu vào chặt hơn.
Nàng chống đỡ trán lên cổ của hắn, thân mật là thế, yên tâm là thế.
Đúng vậy, Tiêu Phương.
Bên cạnh có Tiêu Phương, dù là lúc này khoảng cách nham thạch nóng chảy gia tăng gấp đôi đi nữa, nàng tin tưởng hắn cũng có thể mang mình an toàn rời khỏi.
Tiêu Phương, người này cho tới bây giờ vẫn là một truyền thuyết trên giang hồ!
. .....
Cứ như vậy mơ mơ màng màng mất đi ý thức, khi Tần Như Thương tỉnh lại thì nhìn thấy đầu tiên chính là nụ cười trên gương mặt nam sinh nữ tướng của Mai Mai!
Mặt hắn gần như toàn bộ dán lên Như Thương, thế cho nên nàng mới vừa mở mắt, lông mi hai người đều chạm vào nhau, đôi bên đâm vào đồng thời lại liềm nhắm chặt mắt, sau đó người trên mặt rời đi, lúc này không khí mới sáng hơn một chút.
Lần này Như Thương nhắm mắt nhưng không có lập tức mở ra, mặc dù người đã hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng đầu vẫn còn chút mê man, thậm chí... Nàng cảm giác cả người đều đang không ngừng lay động đây?