Nàng ban đầu tưởng rằng mình còn chút mê man choáng váng, nhưng lập tức liền ý thức được đó không phải là bản thân biểu hiện ra lay động, mà là ở tại ngay chỗ này của mình đang không ngừng đong đưa.
Trong nháy mắt, tất cả phát sinh trước đó, toàn bộ đều lần nữa tràn vào tư tưởng.
Cứu người, tìm sát thủ lệnh, cận kề cái chết, có người đến cứu...
Được cứu!
Được cứu!
Như Thương đột nhiên trừng lớn hai mắt, chợt một phát bật dậy. Mai Mai bên cạnh sợ hết hồn, theo bản năng liền mở miệng nói:
"Ngươi là xác chết vùng dậy à!"
Mà ở một đầu khác, Vạn Sự Thông vừa đưa đến gần một ly nước trong suốt, muốn đưa cho nàng uống. Nàng vừa ngồi dậy, lại bất chợt rời khỏi giường, vừa khéo đâm phải Vạn Sự Thông.
Một ly nước trong suốt tất cả đều vung vẩy trên đất, chén sứ cũng quăng ngã nát bấy.
Vạn Sự Thông lại đột nhiên ngồi xổm người xuống, dùng tay cuống quít gom lại những mảnh vụn trên mặt đất, có vậy mới không đến làm cho chân của Như Thương dẫm lên phía trên đó.
Nhưng mà thoáng cái, trên tay phải của mình đã bị rạch ra mấy đường nứt nẻ, máu tươi chảy xuống.
Mai Mai giựt giựt khóe miệng, cũng vội chạy tới, đang định nhìn xem Vạn Sự Thông có sao không, lại phát hiện người nọ căn bản không để ý tới thương thế của mình, mà là xoay người liền đuổi theo Tần Như Thương.
Nàng đoán không sai, cái loại đung đưa này cũng không phải bởi vì nàng mà có.
Bọn nàng đang ở trên thuyền, một chiếc thuyền không tính là quá lớn, nhưng cũng tuyệt đối không phải là chiếc thuyền nhỏ.
Một chiếc thuyền rất rộng rãi đang chạy nhanh trên con sông lớn, sóng biển rất lớn, nhưng cũng không có ảnh hưởng đến an toàn.
Nàng hơi giật mình, Vạn Sự Thông cùng Mai Mai lựa chọn đi đường thủy, chuyện này cũng không ngoài ý muốn chút nào.
Từ Xích Liệt Sơn đến Tấn Dương đúng thật là có một con đường thủy, so với đi ngựa trên đất liền phải chậm hơn hai ba ngày, nhưng trái lại càng thêm bớt việc, cũng yên tâm.
Dù sao trong đoàn người, phần lớn đều đang yếu sức bị thương.
Trừ đi nàng, còn có hai con tin thân thể suy nhược, cưỡi ngựa, thật sự đúng là rất không thích hợp.