Không chỉ như thế, thậm chí nàng ngay cả nói chuyện lớn tiếng với hắn cũng chưa từng có.
Cảm giác Tiêu Phương là một người lịch sự tao nhã làm cho người ta mong muốn nhưng không thể với tới, nhiều lúc nàng nhìn thấy hắn đôi khi sẽ có loại ảo giác, cảm thấy cuộc sống người nọ trong núi Tần Lĩnh tự nhiên biến hóa như trong núi tiên.
Đối với tiên nhân, nên phải có thành kính cùng cung kính, sao có thể nói chuyện lớn tiếng, sao có thể đối xử bất nhã!
Nhưng hôm nay tức giận, nàng thật sự là muốn mắng chửi người đó một chút!
Thậm chí Như Thương nghĩ, nếu Tiêu Phương đang ở trước mặt, nàng hẳn là có thể động thủ đánh hắn một trận.
Lúc trước nàng không muốn hắn bị nhuộm một hạt bụi nhỏ thế tục, cho nên chỉ cần một mình có khả năng làm, nàng đều tự làm lấy.
Ngay cả ban đầu tiếp nhận nhiệm vụ của Ẩn Nguyệt Các, cũng chưa bao giờ để cho hắn nhúng tay vào.
Nhưng người đó luôn nói không yên lòng nàng, lúc đi Tây Dạ nàng đã thấy!
Trở về Thục Đô, hắn lại vào trong thành trước một bước!
Hiện tại nàng đã nghĩ thông suốt, quyết định sẽ không đuổi hắn đi nữa, sẽ để hắn đi theo bên cạnh mình cặp tay sóng vai.
Nhưng mà vì sao Tiêu Phương lại tránh né không gặp?
Thậm chí nàng đã không còn giận hắn một lần lừa gạt ở Thục Đô, đã quyết định quên hết tất cả chuyện của Dược Vương Cốc.
Vì sao Tiêu Phương vẫn lúc ẩn lúc hiện không dấu vết?
Như Thương biết, lúc này mình tức giận không chỉ bởi vì Tiêu Phương rời đi.
Còn có một điểm rất quan trọng, là nàng sợ Tiêu Phương từ nay về sau cũng sẽ dây dưa với La Sính không thấy lối thoát.
Mặc dù mỹ nhân đã chết, nhưng cũng từng tồn tại, cũng không biết là đã nghe tên thiên sát nào đó nói qua, cùng một người chết đi tranh thủ tình cảm, đó là chuyện khó nhất trên đời cũng là ngu ngốc nhất.
Bức họa La Sính ở trong Nhàn Nhã Sơn Trang trưng bày lâu như thế, cho dù nàng đối với chuyện tình cảm không nhạy bén cũng phải hiểu rõ, người gọi là sư muội đó, ở trong lòng Tiêu Phương có bao nhiêu phân lượng.
Nhưng rất kỳ quái, nàng lại cảm giác đó không phải là tình yêu.
Tiêu Phương đối với La Sính cũng không có yêu, mà có... Giống như là một loại mắc nợ.
Nhưng chưa mở ra bước chân, tay vươn ra nhưng cũng dừng lại ở giữa không trung.
Sau một lúc lâu, không thể không cưỡng ép thu hồi lại.
Đúng vậy, hắn không biết nên khuyên thế nào.
Thậm chí không biết làm sao mở miệng nói chuyện với Như Thương.
Dựa trên rất nhiều chuyện hắn không có lập trường mở miệng, điều này Vạn Sự Thông vẫn luôn hiểu.
Hắn sai chính là, chỉ vì trong giây phút cõng nàng ở Xích Liệt Sơn đột nhiên tỏa ra nỗi lòng, càng hy vọng xa vời thì càng cảm thấy rất đau!
Như Thương lúc này nắm chặt quyền chừng như sắp bắn ra bể nát, cơn tức giận vô luận như thế nào cũng phát tiết không ra, ngay tiếp theo từng ngụm từng ngụm thở gấp, nhưng vẫn cảm thấy khí mạch không thuận.
Mắt thấy biểu tình của nàng càng lúc càng thống khổ, sắc mặt lại thêm trắng bệch. Vạn Sự Thông kiềm không được nữa, vội vã bước đến đỡ lấy thân thể muốn lay động của nàng, sau đó nhẹ giọng nói:
"Không có sao chứ?" Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng không có gọi tiếng cô nương như trước, có một chút ái muội ẩn giấu ở đáy lòng, nhưng lại không dám làm càn mà biểu lộ ra.
Như Thương khoát khoát tay, ý bảo mình không sao.
Nhưng mà trong mắt lại lênh láng một dòng nước trong suốt, nàng chịu đựng không để cho nó tuôn ra ngoài, lại làm cho cả người lấp lánh càng lúc càng điềm đạm đáng yêu.
"Tại sao đến rồi lại đi chứ?" Nàng hỏi nhỏ, như là đang hỏi Vạn Sự Thông, hoặc như là đang tự hỏi mình.
Hắn biết nàng nói tới ai, nhưng không có cách nào trả lời!
"Tiêu Phương ngươi là cái đồ siêu lừa đảo!" Tần Như Thương chợt xoay đầu về phía mặt sông, cất giọng dồn sức hô: "Tiêu Phương ngươi là tên lường gạt! Ngươi gạt ta đi vào Dược Vương Cốc! Gạt ta vì cứu ngươi mà đi mạo hiểm! Nhưng ngươi ở đâu? Chính ngươi lại trốn tránh! Vậy mà cũng không gặp ta! Tiêu Phương! Ngươi có bản lãnh thì vào lúc ta sắp chết cũng đừng xuất hiện à! Ngươi có bản lãnh thì để cho ta ngã vào trong nham thạch nóng chảy tự sinh tự diệt đi! Tiêu Phương ngươi là một tên lường gạt! Ngươi mà tính là nam nhân quái gì!"
Nàng cũng không thích mắng chửi người, đối với Tần Như Thương mà nói, có hơi sức để mắng chửi người, chi bằng trực tiếp giết chết người nhìn không thuận mắt mới càng thống khoái hơn một chút.
Còn đối với Tiêu Phương, nàng lại chưa bao giờ từng nói chuyện giống như vậy.