Lòng bàn chân không mang giày một mảnh lạnh như băng, coi như là đang mùa hè, cũng có lẽ bởi vì thân thể không khỏe mà xói mòn rất nhiều năng lượng.
Có lẽ đứng quá lâu, đột nhiên động một cái, hai chân chợt cảm thấy nhức mỏi.
Loại cảm giác này thật đáng ghét, làm cho nàng đi cũng không được, đứng cũng không xong.
Vạn Sự Thông ngơ ngác hỏi:
"Làm sao vậy?"
Như Thương bất đắc dĩ cười khổ, sau đó vươn tay ra về phía hắn, rất tự nhiên cũng rất hào phóng mà nói:
"Ôm ta đi! Ta không di chuyển được."
Vạn Sự Thông sững sờ, gương mặt ửng hồng, nhưng đồng thời cũng dâng lên một phần đau lòng và không đành lòng.
Hắn không nói hai lời, bước lên một bước bế Như Thương lên, ánh mắt lại chỉ kiên định nhìn về phía trước, không dám liếc mắt tới Như Thương một cái.
Như Thương cũng không rảnh rổi để quan sát hắn, nàng hiện tại rất mệt, rất muốn nghỉ ngơi.
Mặc kệ là Tiêu Phương hay là cái gì, tất cả đều ở trong một cái nháy mắt sinh ra bài xích ở trong đầu nàng.
Cho nên nàng chỉ muốn nhanh nhắm chặt mắt để mình nghỉ ngơi một chút, đối với việc khác, thật sự không muốn suy nghĩ.
Mặc dù Vạn Sự Thông người này mười phần khí thế giang hồ, nhưng đồng thời lại có một loại ngạo khí văn nhân.
Trong lòng Như Thương biết bất luận là Vạn Sự Thông hay là Mai Mai, đều không phải loại người cam tâm tình nguyện nghe theo mệnh lệnh sai khiến.
Sở dĩ nguyện ý đi theo nàng, thứ nhất là giao tình, thứ hai, cũng là khiếp sợ dị năng của nàng.
Nhưng là nàng cũng không muốn giống như Cô Độc Chứng thu nhận Quỷ Đồng, triệt để quy về dưới trướng nghe theo mình còn có phân chia đẳng cấp.
Với nàng mà nói, ba người ở cùng nhau, nhiều lắm chỉ là hợp tác. Nàng giúp đỡ bọn họ cứu người thân ra ngoài, bọn họ giúp nàng một tay tìm về Thầm Châu.
Nhưng sau khi chuyện của nàng hoàn thành, Như Thương biết lẽ phải, nàng sẽ không giữ lại hai người này nữa.
Tự do, là điều mọi người đều muốn.
Nàng nguyện để bọn họ tự do, từ đây về sau, đều tự lưu lạc thiên nhai, lúc gặp mặt ôm nhau mà cười, đây mới thật sự là giang hồ!
......
Cơ thể do mệt mỏi, nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Đối với người sư muội trên bức họa kia, nàng chưa bao giờ hỏi nhiều, cho nên biết rất ít.
Nhưng nếu như Tiêu Phương thật sự bởi vì không giải được khúc mắt với La Sính mà lựa chọn trốn tránh, như vậy, nàng về sau phải đi đâu tìm hắn đây?
Khi nàng đã làm xong tất cả mọi chuyện, phải đi nơi nào?
Nếu quả thật ở trong Tần Lĩnh cũng không thấy Tiêu Phương, vậy tòa Nhàn Nhã Sơn Trang với nàng mà nói, còn có ý nghĩa gì?
.....
"Sắc trời tối rồi, gió lạnh, ta đỡ ngươi đi vào có được hay không?"
Vẫn luôn đi theo ở bên cạnh Vạn Sự Thông rốt cuộc mở miệng nói chuyện, Như Thương lúc này mới phát hiện, thì ra là mình đã đứng ở chỗ này từ ban ngày cho đến trời tối.
Vừa ngẩng đầu, lại đột nhiên có một dòng chất lỏng tràn ra hốc mắt.
Vẻn vẹn chỉ có một giọt, "Xoạch" một tiếng rơi vào trên boong thuyền, nổi lên đám bụi một ít bọt nước.
Vạn Sự Thông sững sờ đến vô thần, kinh ngạc nhìn về phía mặt đất, thật sự rất khó tin đó là nước mắt của Tần Như Thương rơi xuống.
Hắn vẫn luôn cảm thấy nữ tử này kiên cường đến có chút đáng sợ, cũng có chút cường đại đáng sợ.
Hắn kính trọng nàng, sợ nàng, sau đó cũng ngưỡng mộ nàng.
Nhưng cho tới bây giờ mới phát hiện, dù kiên cường thế nào, rốt cuộc cũng chỉ là nữ tử.
Nàng cũng sẽ khóc, cũng sẽ cười, cũng sẽ bất lực, cũng sẽ luống cuống.
Trong lúc nhất thời, chính là nhìn thấy được toàn bộ dáng vẻ xinh đẹp của Như Thương, Vạn Sự Thông lại cảm giác có chút vui sướng.
Như Thương ở trước mặt hắn không hề che giấu, vậy có phải chứng minh nàng thật sự đã coi hắn như người một nhà rồi hay không?
Từ nay về sau, hắn có phải cũng có thể thử từng bước đến gần trong sinh mệnh của nàng hay không?
Đối với một giọt lệ này, Như Thương cũng không có phản ứng gì nhiều. Nhưng đối với bản thân vẫn có thể còn loại cảm xúc đã lâu không có này mà có chút ngoài ý muốn.
Mất mác, khóc lóc ở trên cuộc đời, nàng hầu như cho rằng đã hoàn toàn loại bỏ hết những từ ngữ đó trong từ điển cuộc sống của mình.
Nhưng không ngờ, thay đổi một đời, rồi lại lần nữa vấp phải.
Thử xê dịch bước chân, không có kết quả.