Vào lúc này Mai Mai cũng mở miệng, dùng giọng nói tràn đầy nữ khí vào thẳng chủ đề:
"Thẩm Ngọc! Ngươi thích A Thương chúng ta à!"
Vạn Sự Thông dưới chân không vững, thiếu chút nữa bị vướng cây chổi ngã nhào.
Thấy bộ dạng chật vật này của hắn, Mai Mai giống như lượm được chuyện cười lớn, cười đến ngả nghiêng.
Vạn Sự Thông hận đến nghiến răng, vài bước xông đến bên cạnh hắn, hung hăng nói:
"Tên tiểu tử này đang ở đây nói năng bậy bạ gì đó!" Lúc nói chuyện quả đấm hiển nhiên vung lên, nhưng làm thế nào cũng không hạ xuống nổi.
Mai Mai liền ngẩng đầu, tiếp theo bám sát hắn kêu la, tên tiểu tử thấp hơn người ta gần một cái đầu.
Nhưng mà khí thế thì cũng không thua, nói:
"Ngươi có bản lãnh đánh ta à!"
Vạn Sự Thông giận không biết làm sao, dứt khoát dậm chân một cái, có chút rèn sắt không thành thép* chỉ về phía hắn, trầm giọng cả giận nói:
"Hình dáng nữ nhân như thế nào thì hình dạng ngươi như thế đó! Sao không học cái gì tốt một chút? Suốt ngày làm ra bộ dáng nữ nhân, sẽ không phải đã quên ngươi từ trong xương cốt bản thân vẫn chính là nam nhân đi!"
(*Ví với việc muốn làm nhưng không làm được)
Mai Mai tuyệt không khách khí, đột nhiên nâng lên một chân nhắm vào bắp đùi Vạn Sự Thông liền đá một cái.
Đối phương không kịp đề phòng, bị hắn đá thụt lùi lại hai bước, đau đến không ngừng giựt khóe miệng.
"Ngươi làm gì đấy!" Hắn tức giận đến muốn điên cuồng hét lên, nhưng mà sợ Như Thương vẫn còn đang nghỉ ngơi, không thể không đè giọng nói xuống thấp —— "Có tật xấu phải hay không? Tại sao ngươi đá ta chứ?"
"Hừ!" Mai Mai trợn mắt, rất dứt khoát nói: "Ai cho ngươi mắng ta! Ta là nam hay nữ có liên quan gì tới ngươi? Ngươi cũng không phải lấy ta, gả cho ta, quản ta làm cái gì?"
Vạn Sự Thông bất đắc dĩ, cắn răng nói:
"Ta cũng may là không lấy ngươi không phải gả cho ngươi! Nếu không ngay cả ta cũng phải hoài nghi mình là nam hay nữ rồi!"
Mai Mai đắc ý lắc lư đầu, cũng không tiếp tục tranh cãi đề tài này với hắn, thấy Vạn Sự Thông chuẩn bị muốn đi, vội vàng đuổi theo chạy tới ngăn ở đằng trước, sau đó nói:
"Đừng đi chứ! Câu hỏi trước đó của ta, ngươi vẫn chưa có trả lời đâu!"
Huống chi ý nguyện của Như Thương vẫn là muốn mình ngủ nhanh một chút, cho nên, lúc Vạn Sự Thông ôm người còn chưa đến cửa khoang thuyền, lại phát hiện nữ tử trong ngực đã chìm vào giấc ngủ.
Nhưng là chỗ mi tâm vẫn còn nhíu chặt, làm cho người ta nhìn thấy rất khó yên lòng.
Hắn bước nhanh vào khoang thuyền, đặt người ngay thẳng trên giường, rồi tỉ mỉ đắp chăn kín cho nàng, lúc này mới than nhẹ một tiếng đứng lên.
Không biết có nên hay không để Như Thương một mình ở lại chỗ này, nhưng nếu hắn cùng ngồi xuống, dù sao vẫn có cảm giác như vậy cũng không ổn.
Vạn Sự Thông thấy mình thật sự thay đổi rất lớn, vốn hắn là một người rất thoải mái, chưa bao giờ làm việc dài dòng dây dưa, lại càng không làm chuyện do dự thiếu quyết đoán.
Nếu như trước kia, hắn chắc chắn chủ động lưu lại chiếu cố Như Thương, vả lại sẽ không vì vậy mà sinh ra chú ý.
Nhưng hiện tại thì không được, vô luận hắn thuyết phục bản thân như thế nào cũng không thể chu đáo hoàn toàn tâm vô tạp niệm. (trong lòng không có ỹ nghĩ đen tối)
Thậm chí hắn không dám nhìn thẳng mặt Tần Như Thương, cũng không dám tiếp cận đến nàng gần hơn một chút.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, làm hắn lúc thì đối với tâm tư này của mình sinh ra chán ghét, nhưng có khi lại cảm thấy tốt đẹp.
Vạn Sự Thông bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại kéo kéo lên tấm chăn mỏng đắp lên người Như Thương, lúc này mới xoay người rời khỏi khoang thuyền.
Người mới vừa đi ra, lại phát hiện Mai Mai đang dựa vào boong thuyền nhìn về phía hắn.
Trên khóe miệng nhấc lên nụ cười nham hiểm, bộ dáng đó cực kỳ giống mèo nhỏ phát hiện cá tươi.
Hắn (anh Thông) chưa kịp đề phòng, bị hắn (anh Mai) bắt gặp cả khuôn mặt đỏ ửng.
Nhưng cũng suy nghĩ lại, thực sự không hiểu bởi vì cái gì mà mặt mình đỏ.
Như Thương là chủ tử, tê chân đi bộ không được, hắn ôm nàng đi về nghỉ, cái này có gì sai sao?
Vì sao bản thân vừa đối diện với bộ dáng này của Mai Mai liền bắt đầu có chút không tự tại, thậm chí có chút chột dạ?
Vừa nghĩ đến đây, hắn hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, rồi sau đó không nói một lời, xoay người muốn đi tới khoang thuyền của mình.