"Tại sao ta lôi kéo những thứ vô dụng! Thẩm Ngọc! Để tay lên ngực tự hỏi, lời ngươi nói giả dối hay không, trong lòng của ngươi tự hiểu rõ. Ngươi cũng nói, hiện tại A Thương là chủ chúng ta là phụ tá. Lấy thân phận như vậy đi yêu chủ tử của mình, nói ra sợ là nghe không được tốt!"
Lời nói của hắn làm gương mặt Vạn Sự Thông lúc thì đỏ lúc thì trắng, muốn phản bác, nhưng há miệng rồi không nói gì. Không thể không thừa nhận, Mai Mai nói tất cả đều đúng.
Mặc dù trực tiếp có chút làm cho hắn sượng mặt, nhưng cũng chọc thẳng lòng hắn.
"Còn có!" Mai Mai mặt lạnh nói: "A Thương là người của Tiêu ca ca, ngươi đừng mơ tưởng động vào nàng! Dù cho nghĩ đến một chút chủ ý cũng không thể được!"
Lời vừa nói xong, Mai Mai lui về phía sau một bước, không cản đường nữa.
Hắn chỉ lẳng lặng nhìn Vạn Sự Thông một hồi lâu, rồi sau đó mệt mỏi phất phất tay, ý bảo hắn rời đi.
Vạn Sự Thông thấy hắn không ngăn cản nữa, không nói hai lời, nhanh chóng trở về khoang thuyền của mình.
Mai Mai quay đầu lại đối diện với mặt sông, trên mặt hình như có một tia đau khổ khó mà suy xét.
Đó là biểu tình từ nhỏ đến lớn đều chưa từng biểu hiện ra ở trước mặt ai, chỉ thuộc về bản thân hắn.
Một đêm này, Như Thương ngủ được vô cùng ngon.
Người trên thuyền hoặc là trầm mặc, hoặc là nói nhẹ nói nhỏ, ngay cả người chèo thuyền cũng không ngại lớn tiếng mà ca hát.
Một mình nàng ở khoang thuyền, Vạn Sự Thông rốt cuộc vẫn không yên lòng, ngồi suốt cả đêm ở ngưỡng cửa khoang thuyền.
Cho đến ngày thứ hai, mặt trời xuyên qua sương sớm chiếu thẳng xuống mặt sông, lúc này mới đứng lên lặng lẽ rời đi.
Hành động này của hắn có thể lừa gạt được người khác, nhưng không gạt được Mai Mai vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.
Nhưng thấy người cũng không đi vào khoang thuyền của Như Thương, thì hắn cũng không nói thêm gì.
Nhưng là sau khi Vạn Sự Thông trở về bản thân chủ động bước ra ngoài, đi đến cửa khoang thuyền của Như Thương.
Vén lên màn cửa, trực tiếp đi thẳng vào.