Chỉ nói ở trong lòng: Muốn đi vào, hắn dám!
Nhưng ngoài miệng đương nhiên không thể nói như vậy, vì thế chọn một lý do hợp tình hợp lý:
"Nam nữ hữu biệt nha! Hắn không tiện!"
"Vậy còn ngươi?" Như Thương bỗng chốc dò xét phía trước, thẳng chống lại ánh mắt Mai Mai!
Hai người gần gũi cơ hồ có thể cảm giác được hô hấp lẫn nhau, Mai Mai bị nàng đột nhiên một phen dọa sợ tới mức suýt tý nữa té ngồi dưới đất.
Người cũng đã đứng lên, vẫn chưa tỉnh hồn không ngừng vuốt ngực, sau đó nói:
"Người dọa người hù chết người!"
Như Thương liếc hắn một cái, rồi ngồi trở lại, sau đó cũng không để ý người khác.
Mai Mai đứng một lát, thấy nàng thật sự không có ý muốn mở miệng nói chuyện, không khỏi bĩu môi, sau đó cũng ngồi trở lại, nhìn nhìn Như Thương, lại cẩn thận nói:
"Tiêu ca ca có lời nhắn lại, ngươi muốn nghe hay không?"
Lời của nửa câu sau thật là dư thừa, bởi vì ngay từ lúc hắn vừa mở đầu một chữ "Tiêu" thì ánh mắt Như Thương cũng đã trừng to lên.
Vẫn không chờ hắn hỏi xong, giọng nói của nàng cũng đã cất cao lên:
"Nói mau!"
Mai Mai cũng không có thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói:
"Tiêu ca ca nói hắn lừa ngươi, không mặt mũi nào gặp. Nhưng muốn ngươi sống thật tốt, không thể lấy thân mạo hiểm như vậy nữa. Hắn còn nói có một việc quan trọng phải đi làm, đợi sự việc xử lý xong tự mình sẽ đến đứng trước mặt ngươi, nghe theo xử trí."
Dứt lời, lại cho tay vào ống tay áo, ngay sau đó một vật được lấy ra ngoài đưa tới trước mặt Như Thương:
"Đây là Tiêu ca ca lưu lại cho ngươi."
Một câu nói, nhưng lại làm Như Thương cảm thấy mũi nổi lên chua xót.
Nàng nhận lấy đồ vật, ngẩng nửa đầu lên, hít vào một cái thật sâu, cuối cùng loại bỏ biểu hiện yếu đuối của bản thân.
Sát thủ lệnh!
Tiêu Phương rốt cuộc vẫn là giúp nàng lấy trở lại.