Nàng không biết tại sao Tiêu Phương cũng sẽ đi đến Xích Liệt Sơn, hơn nữa xem ra, Mai Mai và Vạn Sự Thông cũng không biết.
Tiêu Phương không phải là một người có thể nguyện ý tâm sự hành động của mình nói ra, cho nên nếu như thật sự có chuyện quan trọng phải làm, thì không thể nào nói với người khác.
Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy sát thủ lệnh đã tới tay hình như là cùng lúc nàng mất đi ý thức rơi trở về trong nham thạch nóng chảy.
Đây cũng chính là Tiêu Phương, đổi lại người khác, sợ là thứ này sẽ cứ như vậy rơi mất đi!
Mắt thấy Như Thương lại lâm vào trong thế giới không muốn để ý người khác, Mai Mai cũng không nhiều lời nữa.
Hiện tại hắn biết tâm tình Như Thương không tốt, cũng biết quan hệ rối rắm khó hiểu giữa nàng và Tiêu Phương.
Vì vậy nhẹ nhàng đứng dậy, lui về phía sau.
Đang chuẩn bị ra khỏi khoang thuyền, lại chợt thấy ánh mắt của Như Thương rủ xuống bỗng chốc ngẩng lên.
Cùng lúc đó, trên mặt phủ một tầng thần sắc kinh hãi.
Mai Mai dừng bước, quăng ánh mắt về phía nàng để hỏi.
Như Thương không có đáp lại, chỉ nhích thân thể lại gần cửa sổ, sau đó vén rèm lên, cẩn thận quan sát cảnh trí bên ngoài.
Mai Mai cũng đến gần, tay nối tiếp vén lên rèm cửa sổ rộng hơn chút, chỉ thấy được nước sông lúc này đang đi ngang qua một ngã rẽ góc chéo.
Có hai phân dòng chảy đều đang ở đây dần dần tụ hợp lại cùng nhau, đồng thời đang trên đường tiến về phía con sông Tấn Dương.
Sáng nay sương rất lớn, ánh mặt trời phát ra đến đây thì biểu hiện lực xuyên thấu không mạnh, địa phương xa một chút đã nhìn không thấy.
Hai người bọn họ cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phía khác cũng xuất hiện một nhánh sông khác, ngoài ra Mai Mai cũng nhìn không ra đến điểm đích.
Cho nên hắn không hiểu vì sao cảm xúc của Như Thương thay đổi.
Quay đầu lại nhìn nàng, lại phát hiện Như Thương vẫn nhìn chằm chằm đến nhánh sông khác, hai hàng lông mày nhíu chặt, giống như đang suy tư điều gì.
Nhẹ chạm vào trên cánh tay của nàng, Mai Mai cẩn thận hỏi:
"Có gì không đúng sao?"
Mai Mai chợt khụ một cái, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình.
Chỉ nói ở trong lòng: Muốn đi vào, hắn dám!
Nhưng ngoài miệng đương nhiên không thể nói như vậy, vì thế chọn một lý do hợp tình hợp lý:
"Nam nữ hữu biệt nha! Hắn không tiện!"
"Vậy còn ngươi?" Như Thương bỗng chốc dò xét phía trước, thẳng chống lại ánh mắt Mai Mai!
Hai người gần gũi cơ hồ có thể cảm giác được hô hấp lẫn nhau, Mai Mai bị nàng đột nhiên một phen dọa sợ tới mức suýt tý nữa té ngồi dưới đất.
Người cũng đã đứng lên, vẫn chưa tỉnh hồn không ngừng vuốt ngực, sau đó nói:
"Người dọa người hù chết người!"
Như Thương liếc hắn một cái, rồi ngồi trở lại, sau đó cũng không để ý người khác.
Mai Mai đứng một lát, thấy nàng thật sự không có ý muốn mở miệng nói chuyện, không khỏi bĩu môi, sau đó cũng ngồi trở lại, nhìn nhìn Như Thương, lại cẩn thận nói:
"Tiêu ca ca có lời nhắn lại, ngươi muốn nghe hay không?"
Lời của nửa câu sau thật là dư thừa, bởi vì ngay từ lúc hắn vừa mở đầu một chữ "Tiêu" thì ánh mắt Như Thương cũng đã trừng to lên.
Vẫn không chờ hắn hỏi xong, giọng nói của nàng cũng đã cất cao lên:
"Nói mau!"
Mai Mai cũng không có thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói:
"Tiêu ca ca nói hắn lừa ngươi, không mặt mũi nào gặp. Nhưng muốn ngươi sống thật tốt, không thể lấy thân mạo hiểm như vậy nữa. Hắn còn nói có một việc quan trọng phải đi làm, đợi sự việc xử lý xong tự mình sẽ đến đứng trước mặt ngươi, nghe theo xử trí."
Dứt lời, lại cho tay vào ống tay áo, ngay sau đó một vật được lấy ra ngoài đưa tới trước mặt Như Thương:
"Đây là Tiêu ca ca lưu lại cho ngươi."
Một câu nói, nhưng lại làm Như Thương cảm thấy mũi nổi lên chua xót.
Nàng nhận lấy đồ vật, ngẩng nửa đầu lên, hít vào một cái thật sâu, cuối cùng loại bỏ biểu hiện yếu đuối của bản thân.
Sát thủ lệnh!
Tiêu Phương rốt cuộc vẫn là giúp nàng lấy trở lại.