Mắt nhìn cát chảy chưa qua khỏi đùi, vậy mà Tần Như Thương vẫn không có biện pháp để chạy.
Nàng hơi sốt ruột, lúc ban đầu còn có ý nghĩ, tốt nhất có thể mang theo người ở dưới cùng nhau đi ra.
Nhưng bây giờ nhìn xem, đây căn bản chính là chuyện viễn vong.
Vì vậy cánh tay mạnh mẽ chợt hướng thẳng trong cát cắm vào, muốn tách ra tay của người kia, nếu không được dứt khoát chặt đứt cánh tay này để tự bảo vệ mình.
Tiếc rằng bão cát trũng xuống quá nhanh, chiều dài cánh tay của nàng không đủ, cố gắng duỗi đi vào, nhưng vẫn là với không tới bắp chân.
Đang lúc nguy cấp thì chợt thấy được có người từ sau lưng nàng nhảy tới, sau đó giẫm lên vòng xoáy.
Nàng cho rằng lại có người gặp không may, vội vàng rút tay ra ngoài muốn ném người đó đi ra.
Nhưng tay vừa rút ra, đã thấy người ở sau lưng lập tức đưa cánh tay vòng lên từ dưới nách nàng, sau đó cảm thấy cát chảy khuấy động ở sau lưng hắn xuống càng ngày càng phân tán.
Tần Như Thương quay đầu lại, lập tức nghĩ tới Cô Độc Chứng, hiểu được là đối phương đến cứu nàng, vì thế trong lòng khẽ động.
Cát chảy bị khuấy động buông lỏng, hắn lại đột nhiên mang thân thể vốn là đang giẫm chận tại chỗ, một chân nâng lên, sau đó cắn răng một cái, mạnh mẽ một phen cắm vào trong cát.
Như Thương cảm thấy sức tay người nọ nắm bắp chân nàng mạnh đến như sắp gãy đang từ từ nhỏ dần, rất nhanh liền buông ra.
Nàng lập tức hiểu được, đó là Cô Độc Chứng trực tiếp đá đạp gãy cánh tay người này, để tạo cơ hội cho nàng chạy đi.
Nàng không suy nghĩ nhiều nữa, tay được buông lỏng trước tiên mạnh mẽ dẫn ra lực, cũng trong lúc này cánh tay Cô Độc Chứng tăng thêm sức mạnh, nhấc nàng thẳng đi lên.
Hai người vừa ra tới, đồng thời ngã sấp xuống phía sau, Tần Như Thương trực tiếp ngã ở trên người của Cô Độc Chứng, lưng thẳng đến lồng ngực, ép cho hắn phải kêu rên một tiếng.
Bão cát vào lúc này đã bắt đầu từ từ suy yếu, nàng vội vàng đứng dậy, quay đầu lại kéo theo Cô Độc Chứng, trong lúc nàng đứng dậy đồng thời đối phương cũng đứng lên.
Nhưng vừa đứng vững, cát mịn dưới chân đột nhiên bị gió bão cuốn sạch mở ra một cái vòng xoáy.
Hai chân Tần Như Thương vẫn đạp ở trung tâm vòng xoáy, một tay đã tìm được mặt người ở dưới, hoàn toàn không có bất kỳ báo trước, bỗng nhiên mọi người thoáng cái bị vùi lấp xuống trong cát.
Tay nàng nắm lấy người khác, chân vùng vẫy hai cái, trong lúc nhất thời không giẫm ra được.
Vòng xoáy kia càng xoay càng nhanh, trong nháy mắt nếu không có công phu của Tần Như Thương, hơn phân nửa chân đã bị cắt đứt.
Nàng biết được đây là một ổ cát chảy, thứ này giống như là đầm lầy, người càng giãy giụa thì càng bị lún sâu vào.
Nhưng khác biệt là, rơi xuống ở trong đầm lầy nếu như không di chuyển, chiều hướng rơi xuống ít nhiều sẽ có chút giảm bớt.
Nhưng cát chảy thì không phải, ở chỗ này mặc kệ động hay là bất động, thân thể cũng sẽ theo tốc độ ổ cát rất nhanh trượt đi xuống.
Thật ra thì đối với Tần Như Thương mà nói, tình huống như vậy vẫn chưa đến nỗi là quá xấu, ít nhất nàng biết có một biện pháp có thể khiến cho mình không bị cát chảy vùi lấp.
Đó chính là hai chân luân phiên nâng cao, lấy kiểu động tác dậm chân tại chỗ, như vậy có thể làm cho thân thể của mình gần như vững vàng.
Nhưng mà rất nhanh nàng lại phát hiện, chân của nàng đang bị thứ gì đó ôm lấy chặt chẽ, một loại sức lực lớn đến kinh người, cho nên nàng dùng sức vùng ra hai lần nhưng hoàn toàn không cách nào rút chân ra được.
Tần Như Thương lập tức hiểu được, cố sức ôm lấy chân nàng có khả năng là những người bị cát chôn xuống, mặc dù đã cứu vài người, nhưng phía dưới hẳn là vẫn còn.
Việc này giống như khi bị rơi xuống nước, ở cửa ải sống chết đột nhiên tóm được rơm rạ cứu mạng, rất dễ dàng khiến cho người ta mất đi lý trí, vội bắt không thả. Rất nhiều người phấn đấu quên mình nhảy xuống cứu người, vì vậy mà mất mạng.
Nàng dĩ nhiên sẽ không phạm sai lầm như thế, nhưng ý thức chủ quan phạm hay không phạm là một chuyện, thân thể hoàn toàn không thể khống chế tình huống bên dưới lại là một chuyện khác.