Chính là Liên Nhi ở Hách Thành được chọn vào đội múa cùng với nàng sau đó lại đến Vương Cung Tây Dạ!
Mắt của nàng là ở trong sa mạc bị người Tây Dạ khoét hỏng, bản thân vì xả giận cho đứa nhỏ này, còn ăn miếng trả miếng phế đi một đôi mắt của sứ giả Tây Dạ kia.
Như Thương vẫn tưởng rằng một lần đó ở Tây Dạ, Liên Nhi và những người tham gia múa đã bị giết làm thuốc dẫn.
Cho đến bây giờ mới biết, thì ra nữ hài này còn sống.
Chẳng qua là không biết chỉ có một mình nàng còn sống, hay là tất cả mọi người đều tránh được một kiếp, bình an vô sự.
"Ngươi quen biết?" Mai Mai nhìn ra sự khác lạ của nàng, không muốn suy đoán, dứt khoát mở miệng đi hỏi.
Như Thương cũng không dối gạt, liền gật đầu một cái.
Sau đó từ cửa sổ chỉ phía bên kia, nói:
"Người một thân áo đen chưa từng thấy qua, nhưng mà nữ hài đứng hắn bên cạnh đúng là có quen biết! Trước đây không lâu ta giả trang làm vũ cơ đi Tây Dạ một chuyến, nữ hài kia cũng là trong đội vũ điệu. Ngươi thấy ánh mắt của nàng nhắm chặt, thật ra thì ánh mắt đó bị mù, không có con ngươi!"
Mai Mai nháy mắt mấy cái, rồi ló đầu ra nhìn, đồng thời nói:
"Tây Dạ? Là Tây Dạ trong sa mạc phải không? Nghe nói người của tiểu quốc đó biết điều khiển rắn!"
Như Thương gật đầu, tiếp tục nói:
"Đúng vậy! Nhưng chỉ là tập trung ở trong phạm vi Vương Cung quyền quý, bình dân bách tính cũng đều là người bình thường."
"Ta nghe nói người bên kia thành Tấn Dương chờ ngươi, là thái tử Đông Thục trước kia." Mai Mai nhẹ nhàng hỏi, việc này là Vạn Sự Thông nói cho hắn biết, nhưng tình huống cụ thể thế nào thì hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua Như Thương.
"Ừ." Như Thương suy nghĩ một chút, lựa chọn nội dung rõ ràng đơn giản nhất giải thích cho hắn: "Ta muốn một món đồ trong hoàng tộc Đông Thục, nhưng cũng không biết món đồ đó ở đâu! Cho nên ta vào trong Vương Cung Tây Dạ mang ra con tin thái tử bị ở lại nơi đó hai mươi năm, muốn mượn cơ hội này để lẫn vào trong hoàng cung Đông Thục, nghe ngóng tung tích món đồ."
Lúc nói chuyện, đỉnh đầu có chim họa mi bay qua, để lại một chuỗi tiếng hót thanh thúy, rất là trêu chọc lòng người.
Lúc này sương đã dần thưa, hai thuyền cũng đều đi qua đổ vào cửa góc chéo, càng đến càng gần.
Như Thương thấy ca khúc không còn vang lên nữa, cũng không vội vã thúc giục Mai Mai đi chăm sóc người khác, mà từ cửa sổ bắt đầu đánh giá trên thuyền.
Cũng vào lúc này nàng mới phát hiện, trong hai người đứng ở đầu thuyền, một vóc dáng cao lớn ăn mặc rất là quái dị.
Tuy rằng cách ăn mặc của người Tây Dạ cùng Trung Nguyên cũng không giống, nhưng hình như người này lại càng kỳ quái hơn.
Dễ thấy nhất chính là một thân trường bào toàn bộ màu đen, bao gồm giầy dưới chân cũng là cùng một loại màu sắc.
Phía sau trường bào còn có thêm một cái áo choàng, mũ của áo choàng kia rất lớn, đội ở trên đầu trực tiếp che đậy nửa gương mặt.
Hiện tại mùa hè, một thân trang phục như vậy bị người khác nhìn tới thật sự là không được tự nhiên chút nào.
Không nói đến một thân màu đen thoạt nhìn có chút dọa người, chỉ riêng xiêm y mặc phức tạp như vậy, người bình thường sẽ nóng đến có thể phát bệnh.
Mai Mai đối với cái này xì mũi coi thường, gọi là:
"Quái vật không sợ nóng!"
Như Thương không để ý ngôn luận của hắn, chỉ một mực nhìn chằm chằm đến hắc y quái nhân rất gầy còm kia.
Cảm thấy người này cũng không tầm thường, bởi khí thế của hắn, cho dù là khoảng cách xa như thế, nàng cũng có thể cảm thấy được quanh thân người nọ trên dưới bao phủ một loại kết giới chuyên thuộc về bản thân hắn.
Người này không dễ tiếp cận!
Đây là đánh giá của Như Thương dành cho hắn.
Cuối cùng dời ánh mắt đi, lại nhìn về phía tiểu hài tử bên cạnh hắn thì Như Thương lại phát ra "Di" một tiếng.
Đó là một tiểu cô nương, bộ dáng nhiều nhất mười hai mười ba tuổi.
Vóc người nhỏ gầy, mặc một thân quần trắng, so với hắc y nhân tạo nên tương phản thật lớn.
Nàng theo bản năng liền thốt lên:
"Tại sao là nàng!"
Rồi sau đó một phen tiếp tục đánh giá tiểu cô nương kia từ trên xuống dưới, cho đến khi ánh mắt nàng dừng lại ở trên hai mắt vẫn luôn nhắm chặt chưa từng mở ra thì lúc này mới xác định phán đoán của mình.
Là Liên Nhi!