Chỉ trong chốc lát, hai thuyền đã từ hai phương hướng cùng tới một chỗ, bắt đầu tiến hành song song.
Mà phía trước đều chỉ về một mục tiêu, đó chính là Tấn Dương!
Như Thương đứng rất lâu lúc này đột nhiên mở miệng, nhìn về phía Vạn Sự Thông nói:
"Để thuyền chúng ta đi qua cập sát vào, tốt nhất có thể đụng một cái. Nhưng đừng đụng quá mạnh, lướt nhẹ chạm vào một cái là được rồi!"
"Hả?" Mai Mai nghiêng đầu lại, "Tại sao?"
Vạn Sự Thông lại không có bất kỳ dị nghị gì, Như Thương nói như thế nào hắn sẽ làm như thế đó, lập tức liền xoay người rời khỏi đi tìm người chèo thuyền.
Một phen thì thầm trôi qua, người chèo thuyền mới bắt đầu còn có chút không vừa ý. Dù sao tất cả mọi người đều đi trên mặt sông rất tốt, ai cũng không muốn tự tìm rắc rối.
Nhưng là Vạn Sự Thông lấy ra một thỏi bạc, một vẻ mặt không nguyện ý liền chuyển thành hớn hở tiếp nhận.
Đối với việc này Mai Mai xì mũi coi thường, chẳng những hừ nhẹ còn kết hợp hung hăng liếc bên kia một cái.
Cho đến lúc này Như Thương mới dường như giác ngộ, thích thú mở miệng hỏi:
"Ngươi và Vạn Sự Thông sao vậy?"
Mai Mai bĩu môi, rất không vui vẻ trả lời một câu:
"Không sao cả!"
Như Thương cười khổ, nhưng cũng không hỏi nữa.
Nàng biết tính cách Mai Mai có chút khí chất nữ tử, Vạn Sự Thông so với hắn thô lỗ hơn, thường xuyên sẽ chịu một chút khi dễ.
Loại chuyện náo động ầm ĩ nho nhỏ này nàng cũng không để trong lòng, hoàn toàn không biết loại kì quái của hai người tất cả đều là bởi vì nàng mà ra.
"A Thương!" Mai Mai bước đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Tại sao ngươi muốn đụng chiếc thuyền kia? Đây không phải là tự tìm phiền toái sao! Nếu đối phương không có ra tay trước, chúng ta cũng đừng lên tiếng, nhanh lên một chút trở về Tấn Dương thì tốt hơn!"
Như Thương hơi hơi lắc đầu, suy nghĩ một lát, mới nói:
"Đụng thuyền không phải là mục đích, ta chỉ là muốn gặp qua người trên thuyền đó. Hoặc có lẽ cũng không gặp được, thì nhìn xem một chút."
Mai Mai nháy mắt mấy cái, lại nghe Như Thương tiếp tục bồi thêm một câu:
"Cảm giác như ngửi được mùi vị âm mưu!"
Vừa mới dứt lời, liền cảm thấy thân thuyền đột nhiên run lên, có một tiếng "Lộp bộp" truyền đến, hai người nhìn lại, đúng là tình huống người chèo thuyền của mình đã "Không cẩn thận" cọ sát vào thân thuyền đối phương.
Sở dĩ phán đoán hắn là nam tử, hoàn toàn là bởi vì Như Thương tinh mắt thấy được hầu kết ở cần cổ hắn.
Lúc này người nọ đang khoanh tay ôm ngực, cùng đối diện ngay mặt với bên mình.
Mai Mai đụng đụng một bên Như Thương, nhỏ giọng nói:
"Vừa rồi hắn dùng cái gì đánh chết họa mi?"
Câu hỏi này cũng làm cho Vạn Sự Thông hứng thú, liền quay đầu nhìn về phía Như Thương bên cạnh, nhưng cũng không dám nhìn mặt của nàng.
"Lá cây." Nàng nhếch khóe môi nhẹ giọng nói: "Ca khúc kia cũng là dùng lá cây thổi ra đấy! Ở Tây Dạ, có một tốp nhỏ người rất là giỏi trò nghệ thuật đó."
Nói xong hết lời, ánh mắt Như Thương không nhìn đến hắc y nhân nữa, mà chuyển sang Liên Nhi.
Ánh mắt của nữ hài không nhìn thấy, cho nên khi hắc y nhân xoay người thì ôm vai nàng.
Lúc này, trên mặt Liên Nhi mang theo nụ cười thản nhiên, sắc mặt hơi trắng, nhưng người thoạt nhìn coi như là khỏe mạnh, ít nhất so với lúc trước bị khoét mắt thì tốt hơn rất nhiều.
Xem ra, hắc y nhân kia đối với Liên Nhi không tệ. Ít nhất nàng nhìn thấy cũng không hề giống một đầy tớ, mặc vật liệu may mặc tất cả đều là thượng phẩm.
Hai người đối mặt cứ như vậy nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng.
Mai Mai lại không dám gọi chim bay đi dò xét hư thật, chỉ có thể thành thật mà đứng, đồng thời cũng cảnh giác chú ý đường đi của đối phương.
Vạn Sự Thông cũng như vậy!
Tư thế hai người đều vận chuyển bảo vệ Như Thương, dù lòng dạ biết rõ công phu đối phương nếu so với mình còn tốt hơn nhiều.
Như Thương chú ý tới trong tay Liên Nhi cầm một cành liễu, từng chút từng chút đung đưa, có lẽ là vì chơi thật khá.
Lúc này thân thuyền dao động, nữ hài đứng không vững, cành liễu trong tay lập tức rơi xuống trong dòng nước, thân thể nho nhỏ cũng theo đó lắc lư hai cái, mắt nhìn thấy như sắp ngã xuống thuyền.
Lúc này, hắc y nhân vội vàng ra tay, chặn ngang vùng eo nữ hài, vững vàng đỡ lấy trở về.
Liên Nhi chưa tỉnh hồn, hiển nhiên là có chút hoảng sợ.
Hắc y nhân vuốt ve tóc của nàng, giống như hỏi câu gì, chỉ thấy Liên Nhi khẽ lắc đầu, lúc này mới lại đứng thẳng, bộ dáng giống như là yên tâm.
Như Thương chợt cảm thấy hắc y nhân kia hình như là có chút sợ Liên Nhi!
Cho dù không phải sợ, chắc cũng là có điều kiêng kỵ.