Đầu trùm khăn, mặt che kín tản đi ra ngoài, bộ mặt thực của Cô Độc Chứng cuối cùng cũng rơi vào trong mắt Tần Như Thương.
Mặc dù là đêm tối, nhưng bão cát đã giảm nhỏ, xung quanh mờ nhạt nhưng cũng không giống như sương mù dày đặc.
Nàng nhìn được rõ ràng, mở ra chính là gương mặt không có gì thay đổi nhưng vẻ mặt lại hiện lên mấy phần cô đơn.
Người này xem ra có chút âm trầm, nhưng cũng không tính là quá mức đáng sợ. Hắn chỉ là cao ngạo, cũng cô độc.
"Có ai còn sống hay không?" Rốt cuộc có tiếng nói truyền đến, tình hình gió thổi xem như bình yên ổn định.
Hai người cùng nhau quay đầu, gặp phải sứ giả Tây Dạ có hơi chút béo phát ra tiếng kêu.
"Còn sống thì phải lên tiếng!" Hắn lại hô một câu, sau đó bắt đầu tìm người mọi nơi.
Tần Như Thương thầm hừ, không có nguy hiểm bọn họ mới có bản lãnh đến, còn vừa rồi thì không biết một đám lại trốn ở nơi nào.
Lần lượt có người trả lời, cũng có người bắt đầu phun mạnh cát trong miệng, còn có một nữ tử khóc nói hai mắt của nàng không mở ra được.
Có người bên hông vẫn còn treo túi nước, vội vàng lấy xuống đi giúp người khác rửa mắt, Như Thương thấy Liên Nhi đã được một tên nam tử trong đội múa đỡ lên, dẫn tới chỗ đám người đang tụ tập, tiểu cô nương bị hoảng sợ nhưng cuối cùng không có bị tổn thương gì.
Nàng quay đầu muốn nói tiếng cám ơn với Cô Độc Chứng.
Nhưng khi vừa xoay lại, kinh ngạc phát hiện bên cạnh nàng trống không.
Rõ ràng mới vừa rồi còn đứng đối diện với nàng, không biết từ lúc nào lại không thấy người nữa, biến mất như ma quỷ, khiến cho nàng không kịp đề phòng.
Như Thương có chút giật mình, lẽ ra khoảng cách ở gần như vậy nếu có người từ bên cạnh nàng đi qua, nàng sao không có phát hiện.
Nhưng Cô Độc Chứng kia quả nhiên thật là im hơi lặng tiếng biến mất, điều này làm cho Như Thương cảm thấy thật không dễ chịu.
Trong đội bắt đầu kiểm soát lại số người, liệt kê ra thì phát hiện có sáu người mất tích hai người tử vong, hơn nữa trước đó đã chết một Tiểu Hỉ, còn có Liên Nhi bị mù hai mắt. Trong đội múa vốn là ba mươi người, nay chỉ còn lại hai mươi người có thể lên đài biểu diễn.
Mắt nhìn cát chảy chưa qua khỏi đùi, vậy mà Tần Như Thương vẫn không có biện pháp để chạy.
Nàng hơi sốt ruột, lúc ban đầu còn có ý nghĩ, tốt nhất có thể mang theo người ở dưới cùng nhau đi ra.
Nhưng bây giờ nhìn xem, đây căn bản chính là chuyện viễn vong.
Vì vậy cánh tay mạnh mẽ chợt hướng thẳng trong cát cắm vào, muốn tách ra tay của người kia, nếu không được dứt khoát chặt đứt cánh tay này để tự bảo vệ mình.
Tiếc rằng bão cát trũng xuống quá nhanh, chiều dài cánh tay của nàng không đủ, cố gắng duỗi đi vào, nhưng vẫn là với không tới bắp chân.
Đang lúc nguy cấp thì chợt thấy được có người từ sau lưng nàng nhảy tới, sau đó giẫm lên vòng xoáy.
Nàng cho rằng lại có người gặp không may, vội vàng rút tay ra ngoài muốn ném người đó đi ra.
Nhưng tay vừa rút ra, đã thấy người ở sau lưng lập tức đưa cánh tay vòng lên từ dưới nách nàng, sau đó cảm thấy cát chảy khuấy động ở sau lưng hắn xuống càng ngày càng phân tán.
Tần Như Thương quay đầu lại, lập tức nghĩ tới Cô Độc Chứng, hiểu được là đối phương đến cứu nàng, vì thế trong lòng khẽ động.
Cát chảy bị khuấy động buông lỏng, hắn lại đột nhiên mang thân thể vốn là đang giẫm chận tại chỗ, một chân nâng lên, sau đó cắn răng một cái, mạnh mẽ một phen cắm vào trong cát.
Như Thương cảm thấy sức tay người nọ nắm bắp chân nàng mạnh đến như sắp gãy đang từ từ nhỏ dần, rất nhanh liền buông ra.
Nàng lập tức hiểu được, đó là Cô Độc Chứng trực tiếp đá đạp gãy cánh tay người này, để tạo cơ hội cho nàng chạy đi.
Nàng không suy nghĩ nhiều nữa, tay được buông lỏng trước tiên mạnh mẽ dẫn ra lực, cũng trong lúc này cánh tay Cô Độc Chứng tăng thêm sức mạnh, nhấc nàng thẳng đi lên.
Hai người vừa ra tới, đồng thời ngã sấp xuống phía sau, Tần Như Thương trực tiếp ngã ở trên người của Cô Độc Chứng, lưng thẳng đến lồng ngực, ép cho hắn phải kêu rên một tiếng.
Bão cát vào lúc này đã bắt đầu từ từ suy yếu, nàng vội vàng đứng dậy, quay đầu lại kéo theo Cô Độc Chứng, trong lúc nàng đứng dậy đồng thời đối phương cũng đứng lên.