Khi nghe thấy hắn nói "Ta đỡ ngươi đi vào bên trong đứng", trong lòng nàng nhất thời giật mình.
Nhưng khi chuyển ánh mắt qua thì đã muộn!
Một chân Vạn Sự Thông đã đáp vững vàng trên sàn của thuyền Tây Dạ, khi một chân còn lại vừa nhấc lên, không biết vì sao thân thể lại bất thình lình thoáng cái lao về phía trước!
Một phát bổ nhào không phải chủ ý của hắn, mà giống như là bị một lực lượng vô hình lôi kéo cổ áo, cứ thế người bị đánh văng thảm hại ra ngoài.
Chỉ nghe "Phanh" một tiếng, thân thể Vạn Sự Thông đâm thẳng khoang thuyền.
Lần này sức lực vô cùng lớn, một ngụm máu tươi không kiềm được liền phun ra ngoài.
"A!" Mai Mai kinh hãi, muốn xông lên.
Nhưng vừa vọt lên một bước, lại bị kéo trở về.
Đồng thời bên cạnh có gió thổi qua, nghiêng đầu sang nhìn, không còn thấy bóng dáng Như Thương.
Khi Vạn Sự Thông vọt tới khoang thuyền, Như Thương liền bay vút qua, thân hình luồn lên túm lấy Mai Mai, khuyên ngăn hắn.
Nàng không muốn ở nơi này trở mặt với người Tây Dạ, cho nên không thể có quá nhiều người đồng loạt lên thuyền.
Chỉ trong chớp mắt nàng đã đến trước mặt Vạn Sự Thông, cánh tay duỗi ra, trực tiếp giữ vững người muốn ngã quỵ xuống sàn tàu.
Lúc này, Liên Nhi nghe có tiếng động truyền đến, nữ tử có chút kinh ngạc, gấp rút hỏi:
"Đây là chuyện gì?" Vừa nói vừa quay đầu lại đi hai bước, nhưng bởi vì không nhìn thấy nên không dám đi lên nữa. "Không phải có người muốn đỡ ta về sao, người đâu? Tiếng gì vậy?"
Nàng vừa hỏi vừa đưa tay lên trước, như muốn tìm kiếm thứ gì.
Lúc này, hắc y nhân kia rất tự nhiên duỗi tay về phía nàng, Liên Nhi bắt lấy hắn, tâm lập tức an định.
"Đại Tế Ti!" Nữ hài nhẹ nhàng mở miệng, hỏi hắc y nhân: "Có phải lại có đánh nhau hay không? Không phải Vương Hậu nói lần này tới không thể chủ động phát sinh rắc rối sao!"
Trong lòng hắn thầm nói đáng tiếc, sau đó ôm quyền về phía hắc y nhân, nói:
"Vị bằng hữu này! Thật có lỗi rồi! Là người lái thuyền của ta không trông coi tốt thuyền, người xem trên thuyền có tổn hại gì không? Có muốn dừng lại tu bổ một chút hay không?"
Lúc hắn nói chuyện, giữa khoảng cách với hắc y nhân chỉ chừng năm bước.
Nhưng đối phương lại giống như căn bản không có nghe được lời nói của hắn, vẫn đứng im không nhúc nhích.
Chẳng những không đáp lời, thậm chí nhìn cũng không nhìn hắn liếc mắt một cái.
Vạn Sự Thông hơi lộ vẻ xấu hổ, cũng nhận thấy được đó không phải là một người dễ tiếp xúc.
Vì vậy ngay lập tức đổi đề tài câu chuyện, khom lưng xuống bắt đầu nói chuyện với tiểu cô nương đứng ở bên cạnh hắn:
"Tiểu muội muội! Ngươi có sao không? Đã bị dọa sao?"
Lúc nói chuyện, bước chân cũng đồng thời bước về trước, vừa sải bước đến mũi thuyền.
Phản ứng của nữ hài đúng là bất đồng với hắc y nhân, nàng nhìn về phía phát ra âm thanh cười cười, sau đó nhẹ nhàng mở miệng, đáp lời:
"Không sao, ta đứng được rất ổn."
Giọng nữ tử rất hòa thuận, nhẹ nhàng ôn nhu, hai loại khí chất cùng hắc y nhân kia là hoàn toàn khác biệt.
Như Thương cũng nghe vào trong tai, nhưng ở trong lòng lại đặt một dấu chấm hỏi.
Liên Nhi thật sự có chút khác thường!
Trước kia đứa nhỏ này là bộ dáng có chút nhút nhát rụt rè, đặc biệt là sau khi bị chọc mù hai mắt, lại càng thêm nửa bước cũng không dám xa cách người.
Nhưng bây giờ xem ra, Liên Nhi tựa như đã thật có thể tiếp nhận thực tế mắt mình không thể nhìn thấy.
Hơn nữa phần thong dong và bình tĩnh này, cũng là trước đây không hề có.
"Không có thương tổn là tốt rồi! Ta đỡ ngươi đi vào bên trong đứng đi!" Vạn Sự Thông không nói chuyện dư thừa, rốt cuộc chủ động lên thuyền của Tây Dạ ra vẻ muốn bước đến đỡ Liên Nhi.
Trong lòng Như Thương nói không hay, Vạn Sự Thông quá nóng nảy rồi.
Chủ ý của nàng chỉ là lợi dụng đụng thuyền để hai bên có một ít trao đổi là được, không hề muốn công khai lên tới trên thuyền người ta đi.
Huống chi ánh mắt của nàng vẫn luôn tập trung quan sát thân thuyền kia, đang xuyên qua rèm bị gió thổi lên nhìn xem người đứng đầu trong khoang thuyền, đối với đối thoại bên này của Vạn Sự Thông căn bản là không quá chú ý.