"Trên cơ thể nữ hài kia không có hơi thở của con người."
Như Thương than nhẹ, tìm cái ghế ngồi xuống, hai đầu gối gập lại trên ghế dựa mặt vòng quanh hai cánh tay, không hề lên tiếng.
Vạn Sự Thông biết giữa nàng và Cô Độc Chứng nhất định có lời muốn nói, vì thế xua đuổi Mai Mai cùng nhau đi ra ngoài.
Mai Mai có chút không vừa ý, bị Vạn Sự Thông xô đẩy mặc khắc liền đối với Cô Độc Chứng hô:
"Này! Không thích nói chuyện! Buổi tối ta tới tìm ngươi cùng ăn cơm!"
Quỷ Đồng cũng đi theo Vạn Sự Thông, bọn họ cùng nhau đi ra khỏi phòng, không gian cuối cùng đều thanh tỉnh trở lại, Cô Độc Chứng tự mình đứng lên đi đến bên cạnh Như Thương, cúi đầu nhìn xuống nàng, thấy nàng không nói, liền chủ động nói:
"Sao vậy?"
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về phía hắn, trong ánh mắt lại có chút phức tạp.
Như Thương cũng nói không được tâm tình mình đối với Cô Độc Chứng lúc này là như thế nào, người này là chiến hữu sóng vai tác chiến tốt nhất đắc lợi nhất, cũng là người khi nàng có nguy nan nhiều lần ra tay cứu giúp.
Nhưng sau một phen đối thoại với Đồ Lạp, lại làm cho nàng đối với mối quan hệ này thật sự có chút hoài nghi.
Cảm thấy Cô Độc Chứng đã có mục đích của mình, đã không còn là người từ Vương Thành Tây Dạ chạy trốn ra, một lòng một dạ đi theo mình nữa.
Nhưng nàng có quyền trách cứ sao?
Đáp án dĩ nhiên là —— Không có!
Nếu trách cứ, nên trách những gì đây?
Trách hắn không nên có tư tưởng của mình, không nên có toan tính của mình, tất cả đều phải xoay chung quanh nàng, nàng muốn làm gì, hắn phải làm đó?
Như vậy quá ích kỷ!
Nàng làm không được!
Nhưng nếu không trách, chung quy lại cảm thấy trong lòng có nhiều điểm mấu chốt không qua được.
Giống như lúc mới từ Dược Vương Cốc đi ra biết được Tiêu Phương lừa gạt nàng, là đau như vậy.
"Đây chính là biện pháp ngươi nói?" Cuối cùng cũng mở miệng, nhưng chỉ hỏi như vậy.
Cô Độc Chứng gật đầu, thẳng thắn:
"Phải!"
"Chỉ vì vào cung, dẫn đến hai nước giao chiến?"
"Không sai!"