Bản thân còn nói nhiều lời chỉ trích người ta như vậy, còn không chỉ hoài nghi Cô Độc Chứng là trong lòng muốn ngồi lên ngôi vị thái tử.
Thậm chí nàng còn vụng trộm nghĩ đến có nên dứt khoát phất tay rời đi hay không!
Nhưng mà......
"Không để ý tới ngươi!" Nàng không ngồi thêm được nữa, bật nhảy thật cao từ trên ghế xuống, sau đó liền chạy như bay ra khỏi cửa phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Cô Độc Chứng một mình tự cười khổ, cười khổ là vì trong chớp mắt vừa rồi nhìn thấy được vẻ thẹn thùng của Như Thương, cũng là vì ở một góc độ nào đó nàng không tin tưởng và hoài nghi.
"Ta muốn giang sơn để làm gì?" Hắn nỉ non tự nói, trong lòng dâng lên chua xót, rất lâu không gạt bỏ được.
Nói đến Tần Như Thương đi ra khỏi cửa, vừa mới quẹo khúc quanh muốn trở về phòng của mình, lại không để ý, "Phanh" một cái đụng với một người đang đi hướng ngược lại.
Nàng tâm tư hỗn loạn, há miệng liền ném ra một câu:
"Người nào đó!"
Đang vươn tay ra đỡ lấy nàng Vạn Sự Thông lúng túng dừng một chút, rồi sau đó nhỏ giọng nói:
"Cô nương, thật xin lỗi."
Lửa giận của Như Thương cũng vào lúc này dịu lại một chút, gặp phải là Vạn Sự Thông, bất đắc dĩ khoát khoát tay, ý bảo không có sao.
Nhưng khi nhấc chân muốn tiếp tục đi về phía trước, lại nghe Vạn Sự Thông đột nhiên hỏi:
"Cô nương sao vậy?"
Nàng "Hả" một tiếng quay đầu, hỏi ngược lại hắn:
"Ta thế nào?"
Vạn Sự Thông nhìn nhìn ở trên mặt nàng, há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra.
"Không có việc gì, cô nương đi nghỉ ngơi đi!"
Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, không có trình tự, Như Thương cũng không có lòng dạ nào để ý, tự mình xoay người trở về phòng.
Nhưng sau khi nàng đã đi xa Vạn Sự Thông thở dài ra một hơi, thầm nói: Đúng là không có việc gì! Nhưng là mặt của ngươi đỏ khác thường thôi.
Vạn Sự Thôn bước đi thong thả đến chính viện, thì gặp Mai Mai đang lấm la lấm lét đi đến phòng của Cô Độc Chứng, muốn thò người bước vào, nhưng tay còn chưa có chạm đến khung cửa đã bị Quỷ Đồng đột nhiên chạy tới kéo trở về!
Hắn không muốn cãi nhau với người này, tự chọn một chỗ thanh tỉnh ngồi xếp bằng, điều chỉnh lại tâm trạng bất ổn của mình nhiều ngày qua.
Loại này cười làm cho Như Thương sợ hết hồn, cho đến nay cảm xúc Cô Độc Chứng đều rất kín kẽ, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười thành như vậy.
Vì vậy ngẩng đầu lên, trong ánh mắt còn có chút bất mãn.
"Ngươi cười cái gì!"
Hắn chỉ thẳng vào nàng, thật vất vả mới ngưng lại tiếng cười, sau đó mới nói:
"Ta cười ngươi vòng vo nói nửa ngày, hóa ra là bởi vì sợ khi Tây Dạ đến xâm phạm giết hại dân chúng dọc đường! Nhưng mà Như Thương, ngươi cho rằng ta tàn ác tới mức như thế, chẳng lẽ ta chính là xem mạng người như cỏ rác sao?"
Trong ánh mắt Như Thương mang theo dấu hỏi với nghi ngờ, lại nghe được hắn tiếp tục nói:
"Ngươi hiểu lầm!"
Cô Độc Chứng đến gần vài bước, rồi cúi người xuống ở trước mặt Như Thương, dùng bàn tay chống lên ghế dựa, nhìn dáng vẻ rất giống hạ xuống trên cánh tay nàng, nhưng cuối cùng vẫn là thay đổi lựa chọn.
"Ngươi vẫn chưa hiểu được Tây Dạ! Mặc dù nơi đó cũng có quân trấn quốc, nhưng mà về phần binh lực so với Đông Thục thật sự khác rất xa. Coi như bọn họ dẫn theo toàn thể quân trấn quốc ra ngoài, sợ là ngay cả Hách quốc cũng không ra được, đã bị tướng sĩ biên quan giết cho không lưu lại một mảnh giáp!"
"Như Thương, người Tây Dạ dựa vào chính là xà cổ, chứ không phải đại quân. Mà ta, cũng bởi vì biết bọn họ sẽ không mang theo đại quân xâm phạm, cho nên mới phải đề nghị với Đồ Lạp về khoản giao dịch này."
Lời này khiến Như Thương rất bất ngờ, vừa nghe vừa không ngừng tiêu hóa ý tứ lời nói của hắn, cuối cùng đã hiểu rõ, không xác định hỏi:
"Ngươi ý muốn nói là, cho dù Tây Dạ đến cũng chỉ lặng lẽ, chứ không phải giống ta suy nghĩ chỉ huy đại quân một đường xung phong liều chết?"
Cô Độc Chứng gật đầu:
"Đương nhiên! Tây Dạ cũng không có bản lãnh đó! Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là được Tây Dạ Vương và Vương Hậu lặng lẽ mang theo một nhóm dị sĩ âm thầm đến Tấn Dương, sau đó ở chỗ này đơn độc triển khai đọ sức với người hoàng tộc! Nói ra, đây cũng là phương pháp đơn giản nhất hữu hiệu nhất! Sống chết của dân chúng uy hiếp không được hoàng gia, bọn họ chân chính để ý chính là tính mạng của mình!"
Lời nói Cô Độc Chứng đến đây chấm dứt, Như Thương lại đột nhiên thoáng cái mặt liền đỏ.
Những lời nói lúc nãy thật giống như một màn chuyện cười!