"Sẽ có người đúng giờ đưa cơm ăn cho các ngươi, có thể chạy trốn, nhưng có thể chạy được ra ngoài hay không, các ngươi tự mình xem xét!"
Hắn thốt ra lời này xong, Mai Mai đột nhiên phát ra một trận gào thét kỳ quái.
Mọi người nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hắn đang khép hai tay đặt ở khóe miệng, điên cuồng lớn tiếng kêu lên về phía trong rừng.
Không lâu lắm có một lão hổ kèm theo hai con gấu đen đồng loạt chạy ra.
Quỷ Đồng vừa thấy liền vui cười, hoan hô mừng rỡ chạy đi xem.
Vạn Sự Thông thoáng nhìn Như Thương một cái, hơi có chút bất đắc dĩ nói:
"Muốn chạy trốn, thật đúng là tự mình xem xét!"
Không sai! Mai Mai gọi đến ba trợ thủ này là dùng để trông giữ người!
Khi một lão hổ và hai con gấu đen to lớn đứng ở cửa phòng chứa củi, những người bên trong tất cả đều đang bị dọa sắc mặt trắng bệch.
Nếu không phải bị phong bế huyệt đạo, e rằng cũng sớm đã phát ra gào thét rung trời rồi.
Lúc này Cô Độc Chứng cũng từ trong nhà đi ra, nhìn thoáng qua nơi đó, rồi giơ lên ngón tay cái về phía Mai Mai.
Đối phương đắc ý cười cười, sau đó chen lấn xô đẩy lại đến bên cạnh quấn lấy Cô Độc Chứng.
Quỷ Đồng rất thích ba vị bằng hữu mới kia, mặc dù chúng nó biểu hiện vẫn chưa phải đặc biệt thân thiện, ngoại trừ trao đổi với Mai Mai ra, đối với những người khác hầu như không thèm để ý.
Nhưng thứ này cũng không ảnh hưởng Quỷ Đồng đến thích bọn chúng, dù sao Mai Mai đã nói, bọn chúng cũng không cắn người, Quỷ Đồng hết sức vui vẻ đùa nghịch.
Lúc này có chuồn chuồn bay qua, Mai Mai đưa tay đón lấy, rồi để vật nhỏ kia sát vào bên tai.
Nghe một lát rồi thả chuồn chuồn bay đi, sau đó nhìn về phía Cô Độc Chứng, nghiêm mặt nói:
"Hạo Vương trúng độc! Không thể giải, đã bị mất mạng!"
Mọi người đều hít một hơi khí lạnh, Như Thương thầm nói, động tác của Tây Dạ quả thực rất nhanh.
Tuy nhiên, hiện tại cũng không phải là thời điểm bọn họ động thủ.
Theo lời Cô Độc Chứng mà nói, mọi người còn phải đợi thời cơ, hoàng tộc Đông Thục chủ động đến mời, tới lúc đó, mới có thể nói điều kiện với đối phương.
Vì vậy, mấy ngày kế tiếp, Vạn Sự Thông và Mai Mai từng người bận rộn phát động.
Mọi người đã ở lại đại trạch ngoài thành Tấn Dương đúng bốn mươi ngày.
Vào lúc Mai Mai đã sắp mất kiên nhẫn, thì một con Hải Đông Thanh im hơi lặng tiếng bay vào trong viện, rơi thẳng trước cửa sổ Cô Độc Chứng. (loài chim đưa thư)
Người ở bên trong đẩy nhẹ cửa sổ ra, lấy tờ giấy dưới chân phi cầm, liếc mắt một cái liền ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người trong viện nói:
"Quân địch Tây Dạ —— đến!"
Lời vừa nói ra, trong viện mọi người hoan hô nổi lên bốn phía.
Cảm giác đó không giống như đang có đột kích kẻ thù, mà giống như khi lâm nguy đợi được cứu binh đến.
Như Thương nhìn Mai Mai vui vẻ reo hò, không khỏi vuốt vuốt trán, thầm nghĩ mình thu nhận tiểu đệ này thật sự có chút ầm ĩ.
Lúc này quản gia Lưu Thắng vừa đúng lúc từ trong viện đi qua, Như Thương đột nhiên rùng mình, tựa như nghĩ tới điều gì.
Cùng lúc đó, Vạn Sự Thông cũng nhìn qua nàng.
Hai người thần sắc vừa biến, cùng nhau gật đầu.
Sau đó chỉ thấy được hai bóng người thoáng qua ở trước, quản gia đang cất bước bỗng chốc liền ngừng lại.
Người như là bị đóng băng, không nhúc nhích ngay cả miệng cũng là há nữa chừng.
Mai Mai sững sờ, sau đó phản ảnh lại, Như Thương và Vạn Sự Thông đang ra tay khống chế hạ nhân trong viện.
Vì vậy thân hình thoắt một cái, cũng gia nhập chiến đoàn!
Nói đến, quản gia Lưu Thắng đúng là có chút công phu.
Chẳng qua hắn không nghĩ tới, những người này có thể không báo trước đột nhiên làm khó dễ, lúc này mới hiểu được thủ đoạn của Như Thương.
Mặc dù những người khác cũng có chút quyền cước, nhưng so với ba người Như Thương thì như trứng chọi đá.
Trong lúc nhất thời, từ trên xuống dưới toàn bộ hạ nhân tòa đại trạch đều bị bọn họ dùng thủ pháp nhanh gọn phong bế huyệt đạo, tất cả bất động đứng nguyên tại chỗ.
Như Thương bước đi thong thả trở về trong viện, nháy mắt ra hiệu với Quỷ Đồng, hài tử lập tức hiểu ý, bắt đầu hành động.
Hắn kéo tất cả mọi người đến phòng chứa củi, bất kể nam nữ đều đẩy hết vào trong khu vực quản lý, sau đó nói: