Bọn họ không có biện pháp dẫn đến quá nhiều rắn, hơn nữa dẫn theo nhiều rắn nhưng năng lực có thể được bao nhiêu?
So với mấy chục vạn đại quân Đông Thục, đúng là một trời một vực.
Sở dĩ đối với chuyện Cô Độc Chứng bỏ trốn, bọn họ lựa chọn bàng quang là vì muốn xem Đông Thục phản ứng như thế nào.
Hôm nay xâm phạm, mục tiêu thứ nhất của bọn họ là bắt được thái tử.
Về Cô Độc Chứng, họ coi như bỏ qua rồi.
"Chủ nhân!" Quỷ Đồng chợt cất tiếng, mọi người trong viện nhìn lại, mặc dù giọng nói hài tử gấp, nhưng tốc độ đi bộ lại có phần chậm chạp.
Nhìn đến phía sau hắn, mọi người mới hiểu được lý do hắn không đi nhanh.
Là Liên Nhi!
Liên Nhi đi theo phía sau hắn, di chuyển rất chậm, cho nên Quỷ Đồng cũng không thể không đi chậm lại.
Mặc dù hắn không ngửi thấy hơi người trên người Liên Nhi, nhưng dù sao cũng là tiểu cô nương mặt mũi nhu mì xinh đẹp, Quỷ Đồng cũng không có biện pháp đối đãi với nàng như ngoại tộc.
Liên Nhi đến vào lúc này, mọi người cũng không ngạc nhiên.
Bởi vì Cô Độc Chứng có nói qua, đã đến lúc Đồ Lạp tới để thương nghị tiếp theo với bọn họ.
Nhưng kỳ quái chính là, mọi người chỉ thấy Liên Nhi chứ không thấy Đồ Lạp vẫn luôn một tấc không rời nàng.
Hai đường mi thanh tú của Như Thương gắt gao nhíu chặt lại, nhìn đến Liên Nhi trong ánh mắt tựa như còn mang theo chút cảnh giác.
Vạn Sự Thông chú ý đến ánh mắt biến hóa của nàng, theo bản năng đứng lên, che chắn Như Thương ở bên cạnh.
Động tác này của hắn khiến Cô Độc Chứng nhìn lướt qua như có như không, dường như có chút giật mình, hàm xúc ý tứ của hắn nổi lên trên mặt.
Nhưng cũng chỉ là giật mình, đối với việc này vẫn chưa có dư thừa nửa câu.
Như Thương kéo vạt áo Cô Độc Chứng, kề sát đầu lại gần, nhỏ giọng nói:
"Thành Quỷ Hàng kí gửi vào thể đã tách ra chủ thể, chỉ có hai loại khả năng. Một là Hàng Đầu chưa luyện thành đã bị người thâu tóm, hai là Hàng Đầu đã luyện xong nên bắt đầu hành động!"
Cô Độc Chứng gật đầu một cái, trả lời nàng:
"Hiện tại, hẳn là loại thứ hai."
"Cẩn thận!"
"Cẩn thận!"
Hai người một câu "Cẩn thận" đồng thời ra khỏi miệng, ở trong lòng ngầm hiểu, nhìn nhau cười một tiếng.
Dựa theo bản lãnh của mỗi người, bọn họ triển khai điều tra đối với Tây Dạ và Đông Thục cặn kẽ.
Bỗng nhiên liền có tin tức truyền tới đại trạch ——
Nói là: Tây Dạ lần này tổng cộng đến người, bao gồm Tây Dạ Vương và Vương Hậu, còn có Đại Tế Ti Đồ Lạp.
Lại nói: Tây Dạ chọn nơi dừng chân ở ngoài thành Tấn Dương ba dặm, phương hướng lại vừa khéo ngược lại với tòa đại trạch này.
Lại nói: Chung quanh chỗ người Tây Dạ chọn dừng chân bày xà trận, người Đông Thục nhiều lần đi vào đều bị tóm lấy, chẳng những không có thu hoạch, ngược lại thương vong vô cùng nghiêm trọng
Lại nói: Hoàng cung Đông Thục, Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử, quý phi, toàn bộ phi tần, mỹ tần đều đã chết. Ngoài ra vô số cung nữ thái giám cũng bị mất mạng.
Đối với tin tức như thế bọn họ cũng không kinh ngạc, rắn Tây Dạ bọn họ đều hiểu rõ, đánh lén tuyệt đối là phương tiện tốt nhất.
Nhưng vào lúc này, cũng truyền đến trong cung có lực lượng giúp đỡ phản kháng.
Chính là người biết điều khiển rắn trong cung thái tử!
Vạn Sự Thông còn nói, người nọ mới bắt đầu lâm trận cũng sai khiến rắn đấu với Tây Dạ, nhưng khi gặp phải Vương Hậu Tây Dạ lập tức phản chiến, ngược lại giúp đỡ Tây Dạ bắt giữ thái tử Đông Thục hiện tại!
Lời vừa nói ra, thần sắc Cô Độc Chứng lập tức nghiêm túc.
Như Thương cũng biết, thời gian đã đến lúc rồi!
Lại bắt giữ một thái tử, dùng quan điểm Tây Dạ Vương và Vương Hậu để nghĩ, hiện tại hẳn là nên trở về phủ, từ đó hai nước sẽ tiếp tục bình an vô sự hai mươi năm.
Nhưng bọn họ lại không thể để Tây Dạ cứ như vậy mà đi!
Không riêng bọn họ, Đại Tế Ti Đồ Lạp cũng sẽ không cho Tây Dạ Vương trở về dễ dàng như vậy!
Lần này gây ra tranh chấp hai nước, hắn xuất ra lực lượng lớn, nếu không phải sau khi hắn về dùng lời nói và địa vị Tế Ti một phen cổ động với Vương giả, sợ là chuyện Tây Dạ đến xâm phạm Đông Thục, bọn họ còn phải suy xét nhiều hơn.
Dù sao muốn sát thương sinh mạng trong phạm vi nhỏ thì có thể, nhưng ngộ nhỡ hoàng tộc Đông Thục có chuẩn bị chu đáo vẹn toàn, hoặc là dứt khoát liều mạng một mất một còn.
Tây Dạ muốn toàn mạng mà lui, cũng thật sự là vọng tưởng.