Suy luận này đối với người bình thường mà nói thì hết sức đơn giản, nhưng Quỷ Đồng không giống vậy, vừa trải qua cuộc sống đời thường không lâu, hắn đã có thể suy nghĩ được như thế, đúng là không dễ.
Nhưng nhìn lại Cô Độc Chứng, thì thấy hắn chậm rãi lắc đầu, nụ cười trên khóe miệng lạnh hơn vài phần.
Trong lòng Như Thương đột nhiên chuyển động, lập tức liền mở miệng:
"Chẳng lẽ không phải tới xin chúng ta cứu người hay sao?"
"Ừ." Cô Độc Chứng không hề quay lại, người bên ngoài đã tới gần, bọn họ không cần kề sát mặt đất cũng nghe được rõ ràng. "Không phải xin chúng ta đi cứu người, mà... Muốn ta đi đổi người!"
"Mẹ nó!" Theo bản năng nàng liền ném ra một câu chửi tục, hai người kia nghe không hiểu gì, cùng nhau nhìn nàng.
Như Thương có chút ngượng ngùng, lời mắng chửi người nàng cũng không có thường xuyên nói, mà người cổ đại nghe cũng không hiểu được.
Thật sự là vì chuyện này có phần quá mức phi lý, bởi vì không kiềm được nên dùng chữ "Mẹ nó" để biểu đạt mà thôi.
"Ngươi nói là hoàng đế Đông Thục đến bảo ngươi quay về Tây Dạ, đổi lại thái tử hiện tại?" Khi Như Thương nói lời này biểu cảm thật có chút bất đắc dĩ.
Cô Độc Chứng gật đầu, tiện đà bổ sung thêm:
"Là hắn đổi nhi tử của mình về!"
"Ngươi không phải cũng là con trai hắn sao!" Nàng vừa nói vừa lắc đầu: "Hổ dữ cũng không nỡ ăn thịt con, ban đầu là không có biện pháp mới đưa ngươi đến Tây Dạ, bây giờ ngươi đã trốn ra được, hắn chẳng những không thừa nhận, còn muốn ngươi quay lại đổi về nhi tử khác của hắn? Người xưa lúc nào cũng nói lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, tại sao hoàng đế đó nặng bên này nhẹ bên kia như vậy?"
Đạo lý của Như Thương không sai, ngay cả Quỷ Đồng cũng gật đầu tán thành.
Nhưng chỉ thấy Cô Độc Chứng vẫn là một bộ dạng suy tư, đợi đến khi mắt nhìn thấy lượng người bên ngoài sắp đến trước cửa, mới nghe được hắn lên tiếng.
Tốc độ nói chuyện có chút gấp gáp, rất rõ ràng là không muốn cho người tới bên ngoài nghe được.
Hắn nói:
"Ngươi còn nhớ ta kể cho ngươi ở trong cung, ta nhìn thấy một người dáng dấp giống như đúc với hoàng đế Đông Thục? Cánh tay trái người đó bị rắn cắn bị thương, một lát nhìn xem một chút!"
Lúc này Quỷ Đồng đang từ sau viện đi vòng ra, Như Thương thuận miệng hỏi:
"Dàn xếp nữ hài đó xong rồi?"
Quỷ Đồng gật đầu một cái:
"Nàng nói rất mệt, muốn đi ngủ trước!"
Xoay đầu trở lại, Như Thương mới nói:
"Phương pháp phá Thành Quỷ Hàng rất đơn giản, chính là giết chết chủ thể! Chủ thể vừa chết, kí gửi thể đương nhiên cũng chết theo!"
Lời vừa nói ra, Cô Độc Chứng cuối cùng hiểu rõ.
Thì ra nhược điểm của Thành Quỷ Hàng không phải ở tiểu quỷ kia, mà nhược điểm của nó chính là người tạo ra nó!
"Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi lâm trận rồi phản chiến, nhưng ngươi làm việc luôn có lý do của mình, cho nên ta nhất định sẽ giúp ngươi." Nàng thoải mái nói ra miệng, Cô Độc Chứng nghe vào trong tai hết sức hưởng thụ.
"Sự việc thành công, tự ta sẽ nói rõ lý do cho ngươi biết, yên tâm, chắc chắn không có lừa gạt ngươi đâu."
Trong lòng Như Thương nhói lên, không biết do nàng quá nhạy cảm hay là Cô Độc Chứng nói lời này vốn là có hai phần ý tứ.
Đối với nàng "Lừa gạt", chữ này thật sự có điểm phạm vào điều kiêng kị.
Tất cả chỉ vì Tiêu Phương.
Nàng lắc lắc đầu, quẳng hết thảy những chuyện không nên nghĩ ở sau đầu, rồi liếc nhìn Quỷ Đồng, lại thấy hài tử bỗng chốc nằm sấp xuống đất, để tai dán sát trên mặt đất nghe một hồi, sau đó nói:
"Có rất nhiều người đi về phía bên này, rất nhiều rất nhiều, số lượng không nhỏ."
Như Thương nhìn về phía Cô Độc Chứng, chỉ thấy trên mặt hắn hiện lên tia cười lạnh, nàng thuận miệng liền hỏi:
"Ngươi biết là ai tới?"
Hắn gật đầu:
"Dĩ nhiên!"
Lúc này nàng dường như cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, vì vậy cười khẽ một tiếng, nói:
"Sẽ không phải chính là hoàng đế Đông Thục chứ?"
Cô Độc Chứng nhìn nàng nhíu mi:
"Sao lại không có thể đây! Mất con trai bảo bối, so với chúng ta, hắn đương nhiên là phải sốt ruột hơn rồi."
Quỷ Đồng nghe qua cũng hiểu được một chút, vì vậy tiếp lời nói:
"Chủ nhân ý muốn nói, hoàng đế Đông Thục đến đây để cầu viện binh, chủ động mời chúng ta giúp đỡ đi cứu người ở chỗ Tây Dạ Vương?"
Như Thương ném qua ánh mắt tán dương về phía hắn!