"Hoàng thượng giá lâm!" Cách bên trong phòng năm ba bước, Như Thương nghe xong đứng im bủn rủn cả người.
Ngoại trừ Quỷ Đồng vẫn luôn đứng ở ngoài, nàng và Cô Độc Chứng cũng đều không nhúc nhích.
Người người đều biết thấy hoàng đế cần phải chu toàn cấp bậc lễ nghĩa, dù dân chúng không hiểu được lễ nghi ít nhất cũng biết nên quỳ xuống.
Nhưng bọn họ thì một chút dự định quỳ cũng không có!
Bên ngoài thật sự rất nhiều người đến đây, trừ cung nữ thái giám, còn lại là Ngự Lâm Quân hộ giá.
Bọn họ đầu tiền vọt vào cửa viện, hai đội hàng ngũ đứng ngay ngắn ở hai bên trái phải.
Mắt không nhìn nơi khác, hơi thở điều độ không gấp, từng người một đứng thẳng tắp.
Ngay sau đó, một lão giả khoác hoàng bào đang được thái giám cung nữ nâng đỡ thong thả bước đi vào.
Nhưng lại không phải mặc long bào, mặc dù cũng là màu vàng sáng rực, nhưng mà ở vạt áo trước không thấy vật vinh quang lừng lẫy.
Người nọ đi đến cách trước mặt bọn họ năm bước thì dừng lại, một đại thái giám thấy ba người không quỳ không lạy không lên tiếng, bộ dáng tức giận đến mắt trợn trắng.
Đi thẳng lên trước, kêu "Oa" lên một tiếng:
"Lớn mật!"
Như Thương kích động muốn bịt kín lỗ tai, nhưng như thế thì quá khó coi nên chỉ đành phải ngưng lại.
"Hoàng thượng đến thăm hỏi, bọn ngươi còn không mau mau tiếp giá!"
Ba người vẫn không lên tiếng.
Thái giam kia lại muốn mở miệng khiển trách, nhưng nghe được hoàng đế ở phía sau quát một tiếng:
"Lui ra!"
Lời nói ra cửa miệng thái giám đột nhiên thu lại tiếng nói, tự mình kìm nén trở xuống, vẻ mặt tức giận khom người lui về.
Hoàng đế Đông Thục Quốc bước lên trước hai bước, khoát tay cho thái giám đỡ ở bên cạnh lui ra.
Cô Độc Chứng nhìn lại, cảm thấy người này so với lúc gặp ở trong hoàng cung thành Tấn Dương có lẽ già đi rất nhiều.
Mặc dù khi đó hắn đứng ở cửa viện Liên nhi cũng là một thân tang thương, nhưng uy nghi vẫn còn, khí phách vẫn có.
Nhưng, lúc này bọn họ nhìn thấy, cũng chỉ là một lão giã bình thường, phụ thân vì nhi tử của mình bị bắt mà không thể không cúi đầu cầu xin người khác giúp đỡ.