"Xưa kia khi đưa ta đi Tây Dạ làm con tin, người cũng là bộ dáng này?"
Lão hoàng đế không nghĩ tới hắn lại đột nhiên dùng câu đó để mở lời, trong lúc nhất thời không có cách nào đáp lại.
Suy nghĩ một phen, muốn gật đầu, rồi lại cảm thấy lúc này gật đầu lại kết hợp với lời mình sắp nói, thật sự là quá giả dối.
Nhưng cũng không thể lắc đầu, nên buộc lòng phải ngậm miệng không lên tiếng, bỏ qua câu trả lời.
Như Thương cười lạnh, bây giờ nàng có điểm hiểu tại sao Cô Độc Chứng khẳng định hoàng đế này là tới yêu cầu đổi người.
Quả nhiên không phải là biểu hiện của người phụ thân nên có!
Cuối cùng người ở đối diện có phản ứng, nhưng lại dùng thân phận của vua một nước khom người cúi đầu thật sâu về phía Cô Độc Chứng.
Hành động này làm Cô Độc Chứng nhíu nhíu đầu lông mày, nhưng cũng chỉ đành tiếp nhận.
Đến khi đối phương đứng thẳng người, tiếng nói cũng đồng thời truyền đến:
"Thiên Minh, hãy cứu đệ đệ ngươi!"
Cô Độc Chứng giương đầu nhìn hắn nhưng không trả lời.
Hắn đang tự nghĩ một tiếng đệ đệ này thân thiết đến nhường nào, cũng đang tự nghĩ tại sao bản thân không nảy sinh được nửa điểm cảm giác gần gũi đối với người gọi là phụ hoàng này.
"Cứu như thế nào?" Hắn hỏi, "Làm gì để cứu đây?"
Lời nói nhạt nhẽo lại thêm lạnh nhạt.
Đến nỗi hoàng đế Đông Thục Quốc cảm thấy chuyến đi này của mình đã thua một nửa.
"Thiên Minh..." Hắn tiếp tục mở lời, giọng nói có chút khàn khàn. "Xưa kia đưa ngươi đi Tây Dạ, là vì không thể không làm như vậy. Trẫm là hoàng đế, không thể nhìn quốc gia dân chúng bị ngoại tộc khác gieo họa. Khi đó, vốn cũng là rất lo lắng cho ngươi! Sau đó đã từng nhiều lần phái người đi hỏi thăm, biết ngươi sống ở Tây Dạ cũng không tệ, bọn họ đều gọi ngươi là tiểu chủ, cho nên mới... Yên tâm để ngươi ở lại!"
Một phen nói xong, giống như là đào tim móc phổi.
Vì dân chúng bỏ con mình, cũng coi như là khí phách của một thế hệ đế vương nên có.
Nhưng đã nảy sinh hiềm khích, lời này nghe vào trong tai Cô Độc Chứng và Tần Như Thương, ít nhiều gì cũng có một chút thành phần giả tạo.