Mà đối với chuyện năm đó, Cô Độc Chứng biết rất ít, thậm chí còn không nhiều bằng Như Thương nghe được.
Hắn chỉ nhớ khi mình tỉnh thì được người vớt từ trong bồn dược ra ngoài, những gì trước đó, đến nay cũng chưa từng nghe thấy điều gì.
Như Thương đúng là có nói sơ qua một chút, nhưng cũng không nhiều lắm.
Lão hoàng đế ném ra những lời này, khiến cho lông mày của Tần Như Thương dựng đứng trước tiên.
Nàng liền xách lên một bàn tay của Cô Độc Chứng, duỗi thẳng ra để mu bàn tay đối diện trước mặt, đưa móng tay đen như mực cho hoàng đế rõ ràng rành mạch mà nhìn vào trong mắt.
Sau đó nói:
"Cái này gọi là ở Tây Dạ sống không tệ? Ngươi có biết một tiếng tiểu chủ là hắn dùng tính mạng của mình để đổi lấy?"
Nhắc tới chuyện này, Như Thương hung hãn nghiến răng.
Dù sao chung đụng đã lâu, lại cùng nhau trải qua sống chết, nếu như không phải nghe Tiêu Phương kể lại những gì Cô Độc Chứng đã từng trải qua thì nàng cũng không có biện pháp bình tĩnh được như vậy.
"Các ngươi chỉ nghĩ là đưa con tin đi qua, nhưng lại không nghĩ đến Tây Dạ căn bản không muốn để thái tử sống! Hắn vừa đến Vương Cung Tây Dạ liền bị ném vào bồn dược, liên tục ngâm trong thuốc bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể từ bồn dược ra ngoài! Coi như hắn mạng lớn, huyết nhục không bị biến hóa mục nát, nhưng cũng làm cho mười đầu móng tay ngâm đến toàn bộ đều trở thành màu đen, cả đời cũng không tẩy được! Đây chính là cuộc sống tốt mà ngươi nói?"
Lời nói cùa Như Thương hùng hổ dọa người, hoàn toàn không đếm xỉa đến mặt mũi hoàng gia, làm cho lão hoàng đế nghe xong gương mặt hết trắng rồi đỏ, đỏ rồi lại trắng, thật sự là muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Đại thái giám bên cạnh đã nghe không nổi nữa, tiến lên một bước mở miệng định trả lời trách mắng!
Nhưng bị hoàng đế giơ tay lên ngăn cản, lời mắng chửi người nghẹn lại ở trong cổ họng, liền hóa thành một tiếng thở mạnh!
"Thiên Minh." Hoàng đế lại mở miệng nói, lần này chính là thêm vài phần thành khẩn. "Là phụ thân có lỗi với ngươi, trẫm... Trẫm điều tra chưa có rõ ràng! Rắn của Tây Dạ... Rắn của Tây Dạ thật sự quá mức dọa người, chúng ta..."
Bên này hắn vừa lên tiếng, Như Thương lại đột nhiên đứng thẳng lên đi về phía trước.
Trong Ngự Lâm Quân có người phản ứng kịp, một bước liền chạy đuổi theo.
Cô Độc Chứng đột nhiên lại nổi lên một tia suy nghĩ, vì vậy mở miệng hỏi hắn:
"Xưa kia khi đưa ta đi Tây Dạ làm con tin, người cũng là bộ dáng này?"
Lão hoàng đế không nghĩ tới hắn lại đột nhiên dùng câu đó để mở lời, trong lúc nhất thời không có cách nào đáp lại.
Suy nghĩ một phen, muốn gật đầu, rồi lại cảm thấy lúc này gật đầu lại kết hợp với lời mình sắp nói, thật sự là quá giả dối.
Nhưng cũng không thể lắc đầu, nên buộc lòng phải ngậm miệng không lên tiếng, bỏ qua câu trả lời.
Như Thương cười lạnh, bây giờ nàng có điểm hiểu tại sao Cô Độc Chứng khẳng định hoàng đế này là tới yêu cầu đổi người.
Quả nhiên không phải là biểu hiện của người phụ thân nên có!
Cuối cùng người ở đối diện có phản ứng, nhưng lại dùng thân phận của vua một nước khom người cúi đầu thật sâu về phía Cô Độc Chứng.
Hành động này làm Cô Độc Chứng nhíu nhíu đầu lông mày, nhưng cũng chỉ đành tiếp nhận.
Đến khi đối phương đứng thẳng người, tiếng nói cũng đồng thời truyền đến:
"Thiên Minh, hãy cứu đệ đệ ngươi!"
Cô Độc Chứng giương đầu nhìn hắn nhưng không trả lời.
Hắn đang tự nghĩ một tiếng đệ đệ này thân thiết đến nhường nào, cũng đang tự nghĩ tại sao bản thân không nảy sinh được nửa điểm cảm giác gần gũi đối với người gọi là phụ hoàng này.
"Cứu như thế nào?" Hắn hỏi, "Làm gì để cứu đây?"
Lời nói nhạt nhẽo lại thêm lạnh nhạt.
Đến nỗi hoàng đế Đông Thục Quốc cảm thấy chuyến đi này của mình đã thua một nửa.
"Thiên Minh..." Hắn tiếp tục mở lời, giọng nói có chút khàn khàn. "Xưa kia đưa ngươi đi Tây Dạ, là vì không thể không làm như vậy. Trẫm là hoàng đế, không thể nhìn quốc gia dân chúng bị ngoại tộc khác gieo họa. Khi đó, vốn cũng là rất lo lắng cho ngươi! Sau đó đã từng nhiều lần phái người đi hỏi thăm, biết ngươi sống ở Tây Dạ cũng không tệ, bọn họ đều gọi ngươi là tiểu chủ, cho nên mới... Yên tâm để ngươi ở lại!"
Một phen nói xong, giống như là đào tim móc phổi.
Vì dân chúng bỏ con mình, cũng coi như là khí phách của một thế hệ đế vương nên có.
Nhưng đã nảy sinh hiềm khích, lời này nghe vào trong tai Cô Độc Chứng và Tần Như Thương, ít nhiều gì cũng có một chút thành phần giả tạo.