Lời nàng nói không lưu lại một con đường sống, hoàng đế Đông Thục rơi vào đường cùng, chỉ đành phải dùng giấy bút Quỷ Đồng chuẩn bị sẵn, vội vàng viết một đạo thủ dụ, cũng đóng dấu kim ấn.
Cô Độc Chứng mở lời yêu cầu năm ngàn hộ quốc quân (quân lính bảo hộ đất nước), ra lệnh bọn họ đợi ở ngoài thành Tấn Dương nghe theo hắn điều phái. Tối nay vào đêm, lập tức do hắn dẫn quân chặn đường Tây Dạ!
Bàn xong điều kiện, hoàng đế cũng không ở lâu thêm nữa, lập tức trở về cung.
Lúc này Cô Độc Chứng mới nói với Quỷ Đồng:
"Lập tức đi một chuyến, đến gặp Tây Dạ Vương và Vương Hậu! Hành động phải bí mật, nhất thiết không thể để Đại Tế Ti Đồ Lạp nhìn thấy! Sau khi ngươi đến liền nói hết giao dịch giữa chúng ta và Đại Tế Ti cho Tây Dạ Vương biết. Sau đó nói thêm với hắn, hiện tại ta muốn hợp tác với bọn họ! Điều kiện là bọn họ giúp ta hồi triều đoạt lại vị trí thái tử, tiếp tục giả dạng nhắm vào uy hiếp Đông Thục. Đổi ngược lại, ta sẽ thả cho bọn họ một con đường sống, có thể để cho bọn họ thành công chạy trở về Tây Dạ!"
Quỷ Đồng gật đầu, lĩnh mệnh đi.
Như Thương liếc mắt nhìn hắn, nhưng vẫn không nói gì cũng không hỏi gì.
Cô Độc Chứng tự mình đứng lên, bước đi thong thả tới bên cạnh nàng, hai tay đặt nhẹ lên bờ vai Như Thương, sau đó thân người hơi khom xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách hai người đã quá gần.
Như Thương có phần suy nghĩ không được tốt, muốn lui về phía sau, nhưng phía sau đã là thành ghế dựa.
"Tránh né ta làm gì." Hắn nhẹ giọng nói, "Như Thương, ngươi có thể đã nghe được, Thầm Châu cũng không phải dễ tìm!"
Nàng gật đầu, không có lên tiếng.
Hắn lại nói:
"Nhưng ta vẫn nói câu đó, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi. Tìm một ngày không thấy chúng ta tìm hai ngày, hai ngày không tìm thấy thì ba ngày, ba ngày tìm không được thì một năm, một năm cũng không tìm được... Thì tìm cả đời! Tóm lại, ta sẽ giúp ngươi."
Như Thương sững sờ, đột nhiên có phần không biết nên như thế nào tiếp thu lời nói này của hắn.
Trong lời nói tựa như đang tiết lộ cho nàng một tin tức mập mờ, làm nàng không kịp xoay sở, cũng tránh không được, trốn không thoát.
Lúc há miệng, lại nói ra một câu, lời nói lại cực nhỏ:
"Trù bỏ Thầm Châu, ta còn muốn tìm Tiêu Phương!"
Vừa nói xong lời này Như Thương liền hối hận!
Thầm nói mình ở phương diện này thật sự là thiếu hiểu biết, làm sao có thể vào lúc này lại nhắc đến Tiêu Phương với hắn!
Theo bản năng khép chặt mắt, chờ Cô Độc Chứng tức giận hoặc là phát hỏa.
Nhưng giọng nói của hắn truyền, thế nhưng vẫn là cái vẻ cực kỳ kiên nhẫn cũng chiều chuộng nàng:
"Được! Vừa tìm Thầm Châu vừa tìm Tiêu Phương! Chỉ cần là Như Thương muốn, ta đều giúp ngươi tìm về!"
Ý tứ trong lời nói là, điều kiện thứ nhất hoàn toàn có thể lấy một đổi một, ngoại trừ Thầm Châu, vẫn có thể yêu cầu Liên phi cả đời bình an.
Như Thương biết Cô Độc Chứng rất quan tâm người mẫu thân này, mặc dù không có quá nhiều tình cảm, nhưng vẫn khắc ghi, tưởng niệm ở trong lòng.
Nàng cho rằng hắn sẽ gật đầu, hoặc là trở mặt.
Nhưng biểu cảm trên mặt Cô Độc Chứng lại không có bất kỳ biến hóa gì!
Hắn chỉ nhìn chằm chằm hoàng đế Đông Thục, dùng lời nói rất khó hiểu hỏi đối phương:
"Ngươi sẽ làm chuyện tổn thương đến mẫu thân ta?" Trong lời nói mang đầy chất vấn.
"Phụ thân không nói ra miệng được, ta vẫn nên gọi ngươi là hoàng thượng sẽ tốt hơn! Hoàng thượng! Chúng ta người ngay không nói chuyện mờ ám, mẫu thân của ta bình an hay không, sợ là ngươi còn để ý hơn cả ta. Trí nhớ trước năm tuổi ta đã quên không sót gì, tuổi còn nhỏ như vậy thật sự tồn đọng cũng chẳng được nhiều lắm. Cho nên với ta mà nói, tuy rằng tầm quan trọng của mẫu thân cũng lớn, nhưng cũng không thể lớn hơn trời! Thế nhưng đối với ngươi... E rằng sẽ có khác biệt nha!"
Hoàng đế vuốt xuống mồ hôi, cảm thấy Chử Thiên Minh trước mặt quả nhiên là đao thương bất nhập, giống như không có thứ gì có thể đột phá để cho hắn buông tha ngôi vị thái tử.
Thời điểm nghĩ như vậy, lão nhân đưa mắt vụng trộm chuyển đến Như Thương.
Nhưng không ngờ mắt đối phương còn nhanh hơn, thoáng cái liền bị bắt quả tang!
Như Thương cảm thấy thật rất buồn cười, mở lời nói:
"Ngài đừng có chủ ý với ta! Người nào ngồi yên, người nào không ngồi yên, suy nghĩ một chút sẽ rõ ràng."
Lời này không giả, hoàng đế cũng hiểu nữ tử này so với liệt hỏa sợ còn muốn phỏng tay hơn. (lửa cháy bừng bừng)
Vì vậy không thể không thở dài một tiếng, sau đó gật gật đầu buộc lòng phải đáp ứng cả hai cái điều kiện kia.
Thấy hắn đáp ứng, Như Thương lập tức mở miệng, nhưng lại nói với Quỷ Đồng:
"Vào thư phòng lấy giấy bút đến đây!"
Sau đó lại nhìn về phía hoàng đế Đông Thục:
"Nói miệng không bằng chứng! Kim ấn ngài nhất định cũng có mang theo bên người, vậy ký kết một cái thủ dụ (chỉ thị tự tay viết) đi! Như thế, chúng ta cũng không sợ ngài trở mặt! Dù sao cứu được nhi tử của ngài từ trong tay người Tây Dạ ra, thì chúng ta cũng có thể bắt hắn đưa trở về! Thậm chí nếu như ngài thực sự trở mặt không nhận, dứt khoát sẽ vứt rắn Tây Dạ vào hoàng cung Đông Thục các ngươi! Đến lúc đó người đã chết hết, họ Chử trên đời này có lẽ chỉ còn lại một mình Chữ Thiên Minh!"