Đêm nay, bầu trời ngoài thành Tấn Dương đỏ rực như lửa, rõ ràng là đêm tối không thấy năm ngón tay, lại bị nhiễm một mảnh đỏ sậm gần như muốn vặn ra máu.
Có người nói, việc này là do người Tây Dạ sử dụng dị số, cũng có người lén lút nói, bởi vì thái tử chân chính muốn dẫn binh đánh giặc, cho nên ông trời cũng phải theo trải thảm đỏ.
Mọi người đều biết một câu "Thái tử chân chính" đó là chỉ ai, bởi vì đối với chuyện lớn hai mươi năm trước, ngay cả một tướng sĩ trẻ tuổi nhỏ nhoi nhiều hay ít cũng đều có phần nghe nói.
Tiễn đưa thái tử đi Tây Dạ, Liên phi nương nương khóc suốt mười tám ngày, cuối cùng khóc mù cả đôi mắt, hoàng đế phải tự mình đi Dược Vương Cốc quỳ ba ngày, mới có một nữ tử xinh đẹp chịu xuống núi chữa trị cho.
Ở ngoài thành Tấn Dương, năm ngàn hộ quốc quân đứng thẳng chờ lệnh xuất phát. Có rất nhiều người hiếu kỳ đối với vị tiền thái tử sắp đến tiếp nhận bọn họ đi Tây Dạ phát động chiến tranh.
Nói thật ra, nếu không phải bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, e rằng không ai có can đảm cam tâm tình nguyện mà xuất chiến.
Tuy vậy nhưng khi Cô Độc Chứng chưa đến, có tướng sĩ lo lắng không yên, nhỏ giọng hỏi phó thống lĩnh:
"Thủ lĩnh, chúng ta thật sự chỉ cần tạo bộ dáng thế này là được rồi phải không?"
Khi chỉnh đốn quân đội phó thống lĩnh đã dùng lời này để an ủi lòng người.
Quả thật hắn cũng nghĩ đúng như vậy!
Nếu như thật sự muốn dùng người làm mồi nhử đi Tây Dạ đối chọi với rắn, vậy thì không nên chỉ có năm ngàn người.
Huống chi nếu là tiền thái tử nói muốn dẫn quân, như vậy dĩ nhiên là có phương pháp đối phó đặc biệt của hắn.
Nghe nói là hoàng thượng đích thân đi mời hắn đến, còn nghe hắn mạnh miệng nói, chẳng những có thể cứu ra được thái tử hiện tại, mà còn có thể duy trì hòa bình cho hai nước Tây Dạ và Đông Thục trong hai mươi năm tới.
Có phải thật vậy hay không thì không biết, tóm lại hắn làm vậy tất nhiên là có chủ ý, tự mình đưa đi năm ngàn người như thế nào thì sẽ như thế đó dẫn trở về!
Đến lúc đó cứ đứng xa xa xem náo nhiệt, nói mình bị tiền thái tử gây sức ép đi thôi!
Lời nàng nói không lưu lại một con đường sống, hoàng đế Đông Thục rơi vào đường cùng, chỉ đành phải dùng giấy bút Quỷ Đồng chuẩn bị sẵn, vội vàng viết một đạo thủ dụ, cũng đóng dấu kim ấn.
Cô Độc Chứng mở lời yêu cầu năm ngàn hộ quốc quân (quân lính bảo hộ đất nước), ra lệnh bọn họ đợi ở ngoài thành Tấn Dương nghe theo hắn điều phái. Tối nay vào đêm, lập tức do hắn dẫn quân chặn đường Tây Dạ!
Bàn xong điều kiện, hoàng đế cũng không ở lâu thêm nữa, lập tức trở về cung.
Lúc này Cô Độc Chứng mới nói với Quỷ Đồng:
"Lập tức đi một chuyến, đến gặp Tây Dạ Vương và Vương Hậu! Hành động phải bí mật, nhất thiết không thể để Đại Tế Ti Đồ Lạp nhìn thấy! Sau khi ngươi đến liền nói hết giao dịch giữa chúng ta và Đại Tế Ti cho Tây Dạ Vương biết. Sau đó nói thêm với hắn, hiện tại ta muốn hợp tác với bọn họ! Điều kiện là bọn họ giúp ta hồi triều đoạt lại vị trí thái tử, tiếp tục giả dạng nhắm vào uy hiếp Đông Thục. Đổi ngược lại, ta sẽ thả cho bọn họ một con đường sống, có thể để cho bọn họ thành công chạy trở về Tây Dạ!"
Quỷ Đồng gật đầu, lĩnh mệnh đi.
Như Thương liếc mắt nhìn hắn, nhưng vẫn không nói gì cũng không hỏi gì.
Cô Độc Chứng tự mình đứng lên, bước đi thong thả tới bên cạnh nàng, hai tay đặt nhẹ lên bờ vai Như Thương, sau đó thân người hơi khom xuống.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách hai người đã quá gần.
Như Thương có phần suy nghĩ không được tốt, muốn lui về phía sau, nhưng phía sau đã là thành ghế dựa.
"Tránh né ta làm gì." Hắn nhẹ giọng nói, "Như Thương, ngươi có thể đã nghe được, Thầm Châu cũng không phải dễ tìm!"
Nàng gật đầu, không có lên tiếng.
Hắn lại nói:
"Nhưng ta vẫn nói câu đó, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi. Tìm một ngày không thấy chúng ta tìm hai ngày, hai ngày không tìm thấy thì ba ngày, ba ngày tìm không được thì một năm, một năm cũng không tìm được... Thì tìm cả đời! Tóm lại, ta sẽ giúp ngươi."
Như Thương sững sờ, đột nhiên có phần không biết nên như thế nào tiếp thu lời nói này của hắn.
Trong lời nói tựa như đang tiết lộ cho nàng một tin tức mập mờ, làm nàng không kịp xoay sở, cũng tránh không được, trốn không thoát.
Lúc há miệng, lại nói ra một câu, lời nói lại cực nhỏ:
"Trù bỏ Thầm Châu, ta còn muốn tìm Tiêu Phương!"
Vừa nói xong lời này Như Thương liền hối hận!
Thầm nói mình ở phương diện này thật sự là thiếu hiểu biết, làm sao có thể vào lúc này lại nhắc đến Tiêu Phương với hắn!
Theo bản năng khép chặt mắt, chờ Cô Độc Chứng tức giận hoặc là phát hỏa.
Nhưng giọng nói của hắn truyền, thế nhưng vẫn là cái vẻ cực kỳ kiên nhẫn cũng chiều chuộng nàng:
"Được! Vừa tìm Thầm Châu vừa tìm Tiêu Phương! Chỉ cần là Như Thương muốn, ta đều giúp ngươi tìm về!"