Hắn vẫn chưa kịp trả lời câu hỏi của tướng sĩ, thì nghe được sau lưng có người hô:
"Bọn họ đến rồi!"
Nghe thế mọi người rối rít quay đầu nhìn sang, chỉ thấy từ trên con đường nhỏ phía Đông thành Tấn Dương, một đoàn người không nhiều giục ngựa mà đến.
Mặc dù vó ngựa san bằng giẫm đạp vùng đất dưới chân không đến nỗi chấn động run rẩy, nhưng bụi bay vẫn nổi lên bốn phía hết sức hùng vĩ.
Phó thống lĩnh hộ quốc quân của Đông Thục, tên là Hoán Đề Chân, vừa nhìn thấy khí thế này, liền ý thức được người mình đang chờ đã xuất hiện!
Tuy rằng vẫn chưa thấy rõ khuôn mặt, nhưng từ phương hướng đó hắn đã hiểu được, chính là nơi ở hiện nay của đoàn người tiền thái tử.
Mặc kệ việc tạo ra cảnh tượng náo nhiệt kia có chủ ý gì đi nữa, nhưng công phu thể hiện ra rất tuyệt!
Người nọ sắp đến gần trước mặt, hắn vội vàng nhảy xuống ngựa một mạch chạy đến nghênh đón.
Thấy Đề Chân xuống ngựa, ở phía sau những tướng sĩ ngồi trên ngựa cũng liền đi theo nhảy xuống, tất cả đồng loạt nhìn phía Cô Độc Chứng, quỳ một gối cúi đầu xuống.
Chỉ nghe được Đề Chân nói:
"Phó tướng Đề Chân hộ quốc quân Đông Thục, khấu kiến... khấu kiến..." Giọng nói vang dội đến một nửa đột nhiên ngừng lại.
Hắn không biết kế tiếp xưng hô như thế nào, đây là một điểm quan trọng mà trước đó hắn đã không để ý.
Bọn họ thầm kín đều gọi hắn là tiền thái tử, nhưng khi ở trước mặt người ta thì không thể nào gọi như vậy được.
Nhưng ngoài gọi tiền thái tử ra, thật sự là không biết dùng từ gì để định nghĩa Cô Độc Chứng tốt hơn.
Trong nhất thời, câu nói bị bế tắc kia làm hắn hết sức xấu hổ.
Tần Như Thương nhìn thấy tức cười, ngay lập tức điều điều thân hình, bày ra tư thế xem kịch hay.
Lúc này, một người quỳ ở phía sau Đề Chân đột nhiên tiếp lời, cấp cho Cô Độc Chứng một cái danh hiệu rất thích hợp.
Hắn hô to:
"Khấu kiến chủ soái!"
Như Thương thầm khen một tiếng thông minh, Đề Chân đang ở đó nghe thấy liền phục hồi tinh thần trở lại, ngay lập tức chỉ huy đám tướng sĩ cao giọng hô to:
"Khấu kiến chủ soái!"
Nàng đến gần Cô Độc Chứng một chút, nhỏ giọng nói:
"Chủ soái, người cũng rất uy phong!"
Đêm nay, bầu trời ngoài thành Tấn Dương đỏ rực như lửa, rõ ràng là đêm tối không thấy năm ngón tay, lại bị nhiễm một mảnh đỏ sậm gần như muốn vặn ra máu.
Có người nói, việc này là do người Tây Dạ sử dụng dị số, cũng có người lén lút nói, bởi vì thái tử chân chính muốn dẫn binh đánh giặc, cho nên ông trời cũng phải theo trải thảm đỏ.
Mọi người đều biết một câu "Thái tử chân chính" đó là chỉ ai, bởi vì đối với chuyện lớn hai mươi năm trước, ngay cả một tướng sĩ trẻ tuổi nhỏ nhoi nhiều hay ít cũng đều có phần nghe nói.
Tiễn đưa thái tử đi Tây Dạ, Liên phi nương nương khóc suốt mười tám ngày, cuối cùng khóc mù cả đôi mắt, hoàng đế phải tự mình đi Dược Vương Cốc quỳ ba ngày, mới có một nữ tử xinh đẹp chịu xuống núi chữa trị cho.
Ở ngoài thành Tấn Dương, năm ngàn hộ quốc quân đứng thẳng chờ lệnh xuất phát. Có rất nhiều người hiếu kỳ đối với vị tiền thái tử sắp đến tiếp nhận bọn họ đi Tây Dạ phát động chiến tranh.
Nói thật ra, nếu không phải bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy, e rằng không ai có can đảm cam tâm tình nguyện mà xuất chiến.
Tuy vậy nhưng khi Cô Độc Chứng chưa đến, có tướng sĩ lo lắng không yên, nhỏ giọng hỏi phó thống lĩnh:
"Thủ lĩnh, chúng ta thật sự chỉ cần tạo bộ dáng thế này là được rồi phải không?"
Khi chỉnh đốn quân đội phó thống lĩnh đã dùng lời này để an ủi lòng người.
Quả thật hắn cũng nghĩ đúng như vậy!
Nếu như thật sự muốn dùng người làm mồi nhử đi Tây Dạ đối chọi với rắn, vậy thì không nên chỉ có năm ngàn người.
Huống chi nếu là tiền thái tử nói muốn dẫn quân, như vậy dĩ nhiên là có phương pháp đối phó đặc biệt của hắn.
Nghe nói là hoàng thượng đích thân đi mời hắn đến, còn nghe hắn mạnh miệng nói, chẳng những có thể cứu ra được thái tử hiện tại, mà còn có thể duy trì hòa bình cho hai nước Tây Dạ và Đông Thục trong hai mươi năm tới.
Có phải thật vậy hay không thì không biết, tóm lại hắn làm vậy tất nhiên là có chủ ý, tự mình đưa đi năm ngàn người như thế nào thì sẽ như thế đó dẫn trở về!
Đến lúc đó cứ đứng xa xa xem náo nhiệt, nói mình bị tiền thái tử gây sức ép đi thôi!