Từ chương này đc bạn mèomỡ edit. TK chỉ dò lại.
"Lát nữa, nàng sẽ ở lại trong quân doanh với các ngươi, trông coi nàng cẩn thận!"
Ở bên này, bọn họ nói chuyện. Như Thương cũng kéo Liên Nhi, nhỏ giọng nói:
"Thanh Liên, lát nữa ngươi ở lại quân doanh, chúng ta đi dò xét thử tình hình quân địch trước. Đại Tế Ti rất nhanh sẽ tới, chỉ huy hành động của ngươi."
Liên Nhi gật đầu, thản nhiên nói:
"Ta biết rồi."
Như Thương vẫn không yên lòng, nháy mắt với Vạn Sự Thông, hắn khẽ gật đầu.
Trong mắt những người biết chuyện, Liên Nhi giống như quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào thì phát nổ.
Dĩ nhiên động tác của nàng và Cô Độc Chứng phải nhanh, diệt trừ Đại Tế Ti Tây Dạ trước khi Liên Nhi phát tác, không thể để hắn có cơ hội triệu hồi Thành Quỷ Hàng.
Nếu để kí thể Thành Quỷ Hàng ra tay, sợ là nàng có liên thủ với Cô Độc Chứng cũng không chiếm được thượng phong.
Cô Độc Chứng tiếp tục nói:
"Khi hành quân, ta và A Thương cô nương đi phía trước, các ngươi theo sau. Đại quân nghe hai người bọn họ chỉ huy ——"
Lúc nói chuyện, chỉ vào Vạn Sự Thông và Mai Mai. Hai người tiến lên một bước, Cô Độc Chứng lại nói:
"Nghe đây! Sở dĩ ta và hoàng đế Đông Thục muốn các ngươi đi theo, cũng chỉ muốn các ngươi chứng kiến hành động tối nay của ta! Các ngươi tự bảo vệ tính mạng, dĩ nhiên, không muốn sống cũng có thể đi phía trước! Nhưng phải nhớ, tối nay các ngươi nghe được gì nhìn thấy gì, trở về phải nói rõ cho hoàng đế Đông Thục nghe! Nếu như có nửa điều khác biệt, cũng đừng trách ta ném tất cả các ngươi cho rắn Tây Dạ quốc ăn!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!" Mọi người nghe được rõ ràng, lớn tiếng hô ứng, sau đó quỳ trên mặt đất.
Lời của Cô Độc Chứng phần lớn là dọa nạt, nhưng rất kỳ quái, trong bầu không khí này lại không ai hoài nghi chút nào.
Bọn họ tin rằng nếu trở về mà nói sai sự thật, thái tử tiền nhiệm này sẽ ném bọn họ cho rắn Tây Dạ!
Bọn họ đều là người thô kệch ra trận giết kẻ thù, không biết dùng nhiều từ ngữ hoa mỹ để hình dung vẻ đẹp của Như Thương.
"Đẹp mắt", là hai chữ thật nhất mà hiện tại bọn họ có thể nghĩ tới!
Lấy tư cách đứng đầu tất cả tướng sĩ hộ quốc quân, Đề Chân dám chỉ trời thề rằng, mái tóc xỏa ra của nữ nhân trước mặt này là đẹp nhất mà cả đời bọn họ chứng kiến!
Ngay cả những người nương nương hay công chúa ở trong cung, nhìn thấy nàng cũng không thể không cam bại hạ phong!
Đề Chân theo bản năng nuốt nuốt nước miếng, tự lục lọi lại trí nhớ trong đầu một lát, nàng tên là gì ấy nhỉ?
À đúng rồi, A Thương!
Trong cung truyền ra, nữ tử này từ mấy tháng trước đã luôn ở bên cạnh tiền thái tử.
Giải thích không được rõ ràng mối quan hệ của hai người là như thế nào, nói thân mật thì không thấy thân mật, nói không thân mật nhưng lại thường xuyên ở bên cạnh nhau.
Hắn cũng là người có công phu trong người, chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn ra bản lãnh của Như Thương tuyệt đối không hề thấp hơn chủ soái mình.
Trong lúc này, trừ bỏ đi kinh ngạc vì phát hiện dung mạo của nàng ra còn mang theo một phần cung kính.
Nhưng mà vừa rồi nàng nói toạc ra một thân y phục màu đỏ này tất cả đều là vì bảo vệ những người ở đây, là có ý gì?
Lúc này Như Thương tiếp tục lên tiếng:
"Rắn ở Tây Dạ được chủ nhân huấn luyện gặp người thì cắn, nhưng cũng có tính công kích khác. Nói thí dụ như chúng nó rất ưa thích màu đỏ, có thứ gì màu đỏ ở phía trước, thì nhất định chọn màu đỏ cắn trước tiên!"
"Hả?" Đây là nghi vấn nhóm tướng sĩ phát ra theo bản năng.
Đề Chân cũng trợn tròn hai mắt, không nghĩ tới Như Thương sẽ nói ra lời này.
Chờ nàng giải thích tiếp theo, nhưng Như Thương cũng không nói thêm gì nữa.
Đến lúc này thì Cô Độc Chứng tiếp lời, mở miệng nói:
"Đề Chân!"
"Có thuộc hạ!" Hắn vội vàng gật đầu một cái, cung kính trả lời.
"Ừ." Cô Độc Chứng hài lòng khẽ ừ một tiếng, rồi vươn tay chỉ về phía sau lưng, nói: "Thấy tiểu cô nương kia không?"
Đề Chân nhìn theo hướng hắn chỉ, nhìn đến chính là một cô gái trẻ tuổi duy nhất trong sáu người không có mặc y phục màu đỏ.
Vì vậy gật đầu, đáp:
"Thuộc hạ nhìn thấy!"