Lúc đầu, chỉ nghĩ bộ y phục đỏ chiếu lên gương mặt của nàng, làm có chút ửng hồng. Nhưng rất nhanh đã phát hiện, ửng hồng này không phải do phản chiếu, mà là thật sự đỏ mặt từ bên trong.
Hắn chợt thấy thú vị, cầm tay nàng thật chặt, xoa nhẹ hai cái.
Cho đến Như Thương khẽ rút tay về, chuẩn bị mở miệng mắng, hắn đã chủ động nói:
"Ngươi có thói quen tấn công bằng móng tay, nhưng lại vì thành Thục Đô mà mất một nửa. Sợ lúc ngươi giết rắn sẽ bị dính máu độc, ta muốn lấy máu của mình bôi lên đầu ngón tay ngươi nhiều một chút."
Như Thương giận đến cắn răng, đột nhiên từ trong đầu có một từ xa lạ nhảy ra —— “đùa giỡn”!
Trời ơi! Nàng bị Cô Độc Chứng đùa giỡn!
Vừa nghĩ tới điều này, mặt càng đỏ, mất tự nhiên lau vết máu trên đầu ngón tay.
Nhưng bàn tay tới gần y phục, lại bất động.
"Thấy ngươi có ý tốt, lần này cũng không so đo với ngươi!"
Hắn rất nghiêm túc gật đầu một cái, lại nói:
"Được! Lần sau so đo cũng không muộn!"
Như Thương trợn mắt, cảm thấy Cô Độc Chứng gần đây thật kỳ quái, không muốn so đo tiếp.
Hai người vừa ngẩng đầu, thì thấy cách đó không xa thỉnh thoảng hiện lên chút ánh sáng vàng, trong lòng khẽ động, đồng thời nói:
"Đại doanh Tây Dạ!"
Như Thương nhận ra ánh sáng vàng kia, là rắn vàng lớn muốn ăn nàng trong thọ yến của Vương Hậu Tây Dạ.
Khi đó ống tay áo của nàng nhuộm máu Cô Độc Chứng, khiến rắn vàng sợ mà đi tìm thứ khác, ăn sạch một tỳ nữ.
Chớp mắt, chuyện cũ như hôm qua, nàng và Cô Độc Chứng từ người lạ trở nên quen thuộc như vậy, khiến người thở dài thổn thức.
Cô Độc Chứng giống như cũng nghĩ đến điều này, nhẹ mở miệng nói:
"Khi đó cũng không biết tại sao lại cứu ngươi, lúc trong sa mạc cũng vậy."
Như Thương không nói gì, quay đầu đi.
Trong lòng hắn luôn là vậy, có lời có thể nhận, có lời không thể nhận.
Nói đến, hắn và Mai Mai cũng sợ!
Mặc dù bọn họ sợ, nhưng cũng lựa chọn tin tưởng vào Tần Như Thương và Cô Độc Chứng.
Mạng của hắn có thể nói là nằm trong tay hai người kia, Liên Nhi phát tác hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc bọn họ có thể giết chết Đại Tế Ti trong thời gian ngắn nhất hay không.
Dĩ nhiên, để phòng ngừa, đã giữ lại Quỷ Đồng trong đại quân theo dõi Liên Nhi.
Một khi tình huống không ổn, Quỷ Đồng còn có thể giằng co với con quỷ này một lúc.
......
Hai người hành quân phía trước cẩn thận chú ý động tĩnh sau lưng, chờ đến khi cách đại quân một khoảng đủ an toàn thì mới nhìn nhau, nhẹ giọng nói chuyện.
Nói là vì an toàn của đại quân, thật ra thì đây chỉ là nguyên nhân nhỏ.
Bọn họ cũng không phải người có thiện tâm như vậy, tình nguyện tự đi chọc tổ ong vò vẽ còn phải bảo vệ người không liên quan.
Cho nên không để cho đại quân đi theo, chủ yếu là vì không muốn hỗn loạn.
Nếu như quá nhiều người, muốn giết Đồ Lạp sẽ có rất nhiều phiền toái. Mà hắn là nhân vật mấu chốt cơ hồ quyết định sống chết của tất cả mọi người, cho nên không được qua loa nửa phần.
Như Thương níu lấy dây cương tay nắm thật chặt, khớp xương có chút trắng bệch.
Cô Độc Chứng suy nghĩ một chút, cầm lấy tay của nàng đặt vào lòng bàn tay của mình.
Như Thương sững sờ, mặc dù chỉ là nắm tay, hơn nữa lúc trước còn có hành động thân mật hơn thế này, ví dụ như ở Dược Vương Cốc hắn đưa tay vào lưng nàng.
Nhưng chưa lần nào như bây giờ, khiến cho nàng.... Có chút đỏ mặt.
Điều này cũng không hoàn toàn trách nàng được, muốn trách chỉ có thể trách gần đây Cô Độc Chứng luôn nói một vài câu khó giải thích, lời nói mập mờ, nàng không muốn nghe, nhưng tránh cũng không được.
Lời của hắn cũng như con người hắn, có một loại cường thế không thể coi thường.
Cô Độc Chứng đều thu hết tất cả bộ dáng của nàng của nàng lúc này vào mắt.